"Eunchan."
"Eunchan."
"Rầm!"
"Eunchan?"
"Vâng?"
"Có mặt."
Xin thầy đừng làm như thế, cứ điểm cậu vắng đi vì từ nay cậu sẽ không đến lớp này nữa đâu.
Không biết nên nói rằng cậu may mắn hay xui xẻo. May mắn vì đến vừa kịp lúc điểm danh tới tên của cậu, còn xui xẻo là ngay khoảnh khắc cậu bắt được tay nắm cửa thì chân cậu giẫm phải một thứ trơn trượt nào đó mà ngã ụp mông xuống mặt đất trước ba mươi tư con người.
Tay vẫn còn giữ khư lấy cái nắm cửa.
Còn gì quê độ hơn nữa không cơ chứ.
À, còn.
Ví như cái con người tóc hồng xinh xắn đang ôm lấy mặt của bản thân nhưng vẫn không che giấu được cơ thể đang run rẩy.
Vì cười.
Cậu té dập mông ngay trước mặt người trong lòng!!!
Vấn đề bây giờ là cắm đầu chạy cũng không được, ôm một cục nhục ngồi vào chỗ cũng không xong. Eunchan đành lọ mọ ngồi vào chỗ của mình, chọn phương án sau vì ở đó có Hanbin.
Vén lấy mấy sợi tóc từ khi nào đã dài loà xoà che mất tầm nhìn, Eunchan tựa cằm lên tay rồi nghiêng nghiêng đầu quan sát người cậu thương.
Đôi mắt đen láy xoáy sâu vào thân ảnh nhỏ bé ấy, đầu óc lại bắt đầu ngây ngẩn. Cậu nghĩ về giấc mơ lúc sáng khiến cậu giật mình tỉnh dậy.
Eunchan trong mơ có tất cả, chỉ là không thể nào nắm chặt được đôi bàn tay anh mà nói anh nghe những lời chân thật nhất.
Cậu nghĩ giấc mơ đó không hẳn là vô nghĩa, ngược lại nó có một dụng ý rất rõ ràng. Rằng đến cùng thì cậu vẫn không chịu được việc không thể gặp anh nữa, hay nó đang phản chiếu về tương lai gần khi mà hai người chẳng còn thấy nhau.
Trước đây nếu là người khác cậu sẽ chấp nhận bỏ lỡ, còn với anh thì sâu trong tâm khảm cậu vẫn không tình nguyện để vụt mất.
Năm ngày.
Đó là đơn vị đếm ngược cho đến khi kết thúc học kì đầu tiên của năm học, cậu như thế mà đã ôm lòng tương tư anh những bốn tháng. Anh đã năm ba còn cậu thì vẫn là sinh viên mới học tập tại ngôi trường được một học kì chưa chẵn, tuy cùng khoa nhưng xác xuất có cùng tiết học vô cùng nhỏ.
Và có lẽ cậu của kiếp trước chỉ tích đủ ba mươi chín ngàn năm trăm hai mươi mốt lần ngoảnh đầu để đổi lấy vẻn vẹn bốn tháng nhìn thấy anh. Vì dưới mái trường hơn ba ngàn sinh viên này, cậu không nghĩ bản thân có đủ may mắn để có thể gặp anh lần nữa, hay hoạ chăng cũng chỉ được một nửa may mắn để nhận lấy cái nhìn thoáng qua.
Công việc ngây ngẩn của Eunchan bị làm phiền bởi tiếng thông báo từ chiếc điện thoại.
Hyukk.k
NàyChoemxinin4nha
Gì thế?
Tự dưng lại nhắn bên snapchat vậy?
Lại còn nhắn acc clone :D
BẠN ĐANG ĐỌC
Chanbinjjangᓄ Mặt trời to ngoài ô cửa, mặt trời nhỏ ở trong tim.
FanfictionDẫu ánh nắng mặt trời có làm làn da cậu nóng rát đến mấy, nụ cười của ai đó mới là thứ có thể khiến trái tim cậu cháy bỏng tới rệu rã.