Chương 26. Trong hoạ có phúc

111 12 3
                                    

Nhấn sao để mình ra tiếp chương nhé ạ!

Chương 26
Trong hoạ có phúc

Đàm Hoa đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc cất lên: "Quan gia đến!"

Trên dưới đại điện lúc này đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"

Nhật Suỷ chưa bước vào đại điện, nhưng mà giọng nói đã vang vọng vào trong: "Trên đường đi đến đây trẫm đã biết mọi chuyện, chuyện này không cần phải điều tra thêm nữa!"

Nguyên Ninh nghe được mấy lời này thì ngẩn người ra, chỉ thấy thanh âm đó có chút quen thuộc.

Chợt nghe Đàm Hoa cong môi nói: "Bệ hạ anh minh! Những chuyện hạ tiện như vậy thì không cần điều tra thêm nữa, một là đày ả ta vào lãnh cung, hai là ban cho ả một dải lụa trắng!"

Lúc này Nhật Suỷ đã bước vào trong, đi bên cạnh còn có Thiên Tuyết, chỉ lạnh lùng đáp: "Tất cả đứng lên rồi nói!"

Thiên Tuyết đưa mắt nhìn quanh, rốt cuộc không thấy Huyền Dao đâu, cho nên liền sắc sảo tiếp lời: "Xem bộ Thục phi ngày càng biết phân ưu với Nguyên phi điện hạ!"

Đàm Hoa vừa mới đứng lên, nghe Thiên Tuyết nói thế thì có chút tức giận: "Cô không biết thì đừng ở đó buông lời châm chọc. Là do khi nãy Nguyên phi bị ngã, lúc này phải nằm nghỉ bên trong, cho nên bổn cung mới ở đây chủ trì mọi chuyện!"

Nhật Suỷ nghe đến đó thì liếc nhìn Thiên Tuyết: "Nàng vào trong xem Nguyên phi thế nào!"

Cùng lúc đó thì mấy vị ngự y cũng đã được nô tỳ thân cận của Như Lộ là Lục Bình mời đến. Bọn họ gấp gáp hành lễ trước mặt Nhật Suỷ, sau đó chạy ngay vào trong để kiểm tra tình trạng của Huyền Dao. Đàm Hoa nghĩ đến những chuyện khi nãy, ngay lập tức liền trỏ tay vào mặt Nguyên Ninh nói: "Dạ thưa bệ hạ, chính là vì tiện nhân này giở trò bại hoại mới gián tiếp khiến cho Nguyên phi bị té ngã! Xin bệ hạ hãy trách phạt ả ta thật nặng!"

Nhật Suỷ nghe đến đó, chỉ chậm rãi lạnh lùng gọi tên của Thiên Kiện. Thiên Kiện nghe xong thì "dạ" một tiếng rồi sai người đem Nguyên Ninh đi. Nguyên Ninh liếc nhìn Nhật Suỷ, chỉ thấy gương mặt tuấn tú kia mười phần lạnh lùng, đến cả một cái liếc nhìn cũng không thèm hướng đến chỗ nàng.

Trong lòng Nguyên Ninh bất giác cảm thấy buốt lạnh. Nét mặt này, con người này, có lẽ chính là những gì mà chị ruột của nàng – Nguyên Nguyệt đã nhìn thấy trước lúc buông xuôi...

Tố Liên thấy có người đến kéo Nguyên Ninh rời đi thì vô cùng hốt hoảng, chỉ biết liên tục kêu oan cho chủ nhân mình. Nhưng mà lúc này Nguyên Ninh sớm đã tuyệt vọng, cho nên liền lắc đầu ngăn cản nàng. Sau khi chủ tớ của Nguyên Ninh bị hạ nhân đưa đi, đại điện theo đó mà trở nên yên ắng lạ thường.

Chỉ nghe "keng" một tiếng, chiếc kim bài Long phù lại một lần nữa rơi xuống nền gạch. Nhật Suỷ đưa mắt nhìn Chiêu Hiến Quận chúa, chỉ thấy nàng khoanh tay cau có.

"Phong Tranh, em làm vậy là có ý gì?" – Nhật Suỷ nói.

Chỉ nghe Chiêu Hiến Quận chúa bĩu môi đáp: "Bệ hạ ban cho em một thứ vô dụng! Nó không thể giúp em cứu được người vô tội!"

[Full Q1] Phụng Vũ Trần TriềuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ