Nhấn sao để mình ra tiếp chương nhé ạ!
Chương 27
Vương Mẫu hiến đàoU ám cả một buổi tối, rốt cuộc ông Trời cũng đổ mưa lớn. Sau khi cơn mưa qua đi, ánh trăng cuối cùng cũng hiện ra, tuy khuyết mà lại chẳng tàn, cứ như thế soi sáng cả một vùng thoáng đãng. Cảnh sắc thế này thật khớp với hai câu thơ mà Nguyên Ninh đã từng đọc cho Đan Thanh và Như Lộ nghe, cho nên lúc này nàng lại ngâm nó một lần nữa:
"Gió đưa mây dạt thành muôn vẻ,
Mưa tạnh trăng lên sáng bội phần."Cánh cổng của viện Nhã Cúc dần mở ra, một toán người chậm rãi bước vào trong. Dẫn đầu bọn họ là một người mặc áo viên lĩnh màu trắng có thêu hình rồng, không ai khác mà chính là Quan gia - Nhật Suỷ.
Có cánh vẹt uyên ương lướt qua cửa sổ. Chỗ này không phải cung Hàm Xuân, không hề treo giá gỗ cho chim, cho nên con vẹt bay lượn quanh trong phòng, cuối cùng quay trở lại đậu trên vai của Nhật Suỷ.
Người đã đến bên cửa, có muốn trốn tránh cũng chẳng thể nào, cho nên Nguyên Ninh liền quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"
Nhật Suỷ nghe xong câu này liền phất tay cho phép Nguyên Ninh đứng lên. Sau đó chàng hất hàm đuổi đám hạ nhân lui ra, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Trẫm đã cố tình đem loài hoa mà nàng yêu thích đến viện Nhã Cúc. Nàng thích chúng chứ, Đinh Hương?"
Nguyên Ninh nghe đến đó thì lặng lẽ mím môi, chỉ biết chậm rãi đáp: "Cảm ơn bệ hạ đã đem loài hoa này đến viện Nhã Cúc. Lần đó ở vườn ngự uyển, thần thiếp buộc phải nói dối tên mình trước mặt bệ hạ, nhưng mà bản thân không hề có ý khi quân, kính xin bệ hạ rộng lượng bỏ qua!"
Nhật Suỷ mỉm cười: "Trong chuyện này, vốn dĩ trẫm là người che giấu thân phận của mình trước, cho nên trẫm không hề trách nàng. Huống hồ gì nhờ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội được trò chuyện cùng nhau. Thật ra bây giờ nghĩ lại, sau khi trẫm nghe nàng ngâm bài thơ đó, bản thân phải sớm nhận ra nàng vốn dĩ không phải là một cung nữ bình thường mới phải!"
Nãy giờ Nguyên Ninh vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn Nhật Suỷ, chỉ biết cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Vết thương của bệ hạ đã khỏi rồi chứ?"
Nhật Suỷ có chút ngượng ngập: "Thật ra chuyện bị rắn cắn cũng là lời nói dối của trẫm. Trẫm chỉ định dùng cách đó để có thể gặp mặt nàng, nhưng mà nàng đã gọi thị vệ đến thay vì chạy qua cung Quan Triều!"
Nguyên Ninh liền đáp: "Cung Quan Triều là tẩm cung của bệ hạ, thần thiếp là Phu nhân vừa mới nhập cung, bản thân vẫn còn chưa được bệ hạ triệu kiến, cho nên không dám tuỳ tiện bước qua đó!"
Nhật Suỷ nghe xong liền chậm rãi gật gù: "Tính ra thì nàng nhập cung cũng đã lâu, nhưng mà bản thân vẫn chưa được trẫm triệu kiến, tất cả là vì dạo này ở tiền triều có nhiều chính sự. Thánh Tư, nàng không trách trẫm chứ?"
Nguyên Ninh lắc đầu đáp: "Thần thiếp không hề có tâm tư đó thưa bệ hạ!"
Nhật Suỷ gật đầu rồi nhanh tay lấy trong người một chiếc túi thơm, sau cùng mỉm cười nói với Nguyên Ninh: "Chiều nay trẫm có việc đột xuất phải đến cung Lâm Xuân của Quý phi, cho nên đã vô tình lỡ hẹn với nàng. Cũng may lúc đó ở cung Quan Triều còn có Thượng Trân trưởng công chúa, cho nên em ấy đã sai nô tài nhận thay trẫm chiếc túi thơm này. Trẫm thực sự rất thích nó, bản thân cũng không quên đem đến đây món quà mà mình đã hứa!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full Q1] Phụng Vũ Trần Triều
RomanceNữ chính là cháu nội của Hưng Đạo Đại Vương, gọi Thái hậu bằng "cô", gọi Quan gia một tiếng "anh họ". Năm Hưng Long thứ ba, nàng nhập cung thay thế người chị ruột bị thất sủng của mình là Văn Đức Phu nhân, ban đầu được sơ phong làm Thánh Tư Phu Nhân...