Chap 5

759 63 3
                                    

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Chan biết tới Felix và không gian nhỏ của em ấy và họ đã không đề cập đến chuyện đó với nhau kể từ hôm đó. Felix bắt đầu lo lắng và nghi ngờ thái độ của Chan về vấn đề này. Trong đầu em không ngừng hồi tưởng lại cuộc trò chuyện, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh sự chấp nhận của Chan chỉ là giả dối. Hiển nhiên, em không thể tìm thấy bất kỳ thứ gì. Dù vậy, điều đó cũng không ngăn được tâm trí Felix rủ rỉ với em rằng em đang bị lừa dối. Nếu anh ấy thực sự quan tâm, chắc chắn bây giờ anh ấy nên nói điều gì đó rồi chứ? Một phần khác của não bộ nhắc nhở em rằng chàng trưởng nhóm chỉ đơn thuần là đang xử lý tất cả những gì anh vừa tiếp nhận. Anh đã tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn mới với những cộng đồng, thuật ngữ và con người, không có gì lạ khi anh cần một chút thời gian để hiểu tất cả những điều này có ý nghĩa như thế nào đối với anh và Felix.

Trên thực tế, đó chính xác là những gì Chan đã và đang làm. Anh muốn tự mình nghiên cứu trước khi trò chuyện với Felix. Anh đã đọc và xem các video trên youtube về sự hồi quy tuổi tác từ cả quan điểm xã hội và tâm lý học. Anh chủ yếu tìm kiếm cách chăm sóc tốt nhất cho một người khi họ ở trong không gian nhỏ. Anh đã học được rất nhiều mẹo và thủ thuật từ những caregiver khác và một số little. Nhưng càng nghiên cứu, anh càng cảm thấy áp lực về việc làm thế nào để đảm bảo rằng những thứ dành cho Felix phải thật hoàn hảo. Anh dường như đã suy nghĩ quá nhiều về nó vì tất cả mọi người trên internet có vẻ đều đồng ý rằng không gian nhỏ mong manh như thế nào và có bao nhiêu chuyện có thể đi sai hướng hoặc làm tổn thương nó. Đúng, anh biết những suy nghĩ của bản thân đã đi hơi xa. Anh quyết định cần nói chuyện với Felix về điều đó. Anh không cần một video dạy cho anh biết giao tiếp quan trọng như thế nào.
(つ ﹏⊂)

Tối hôm đó Chan rời studio sớm hơn thường lệ, khoảng 11 giờ đêm. Anh cảm thấy kiệt sức vì làm việc và chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức nhưng anh biết mình cần phải nói chuyện với Lix. Anh ngồi phịch xuống chiếc trường kỷ và cởi giày trong tiếng rên rỉ. Anh tự nhấc bản thân ra khỏi chiếc ghế dài êm ái, ấm áp và bước về phòng chung của anh, Changbin và Felix.

Khi bước vào, anh thấy Changbin đang nằm ngửa nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng cậu ấy nhanh chóng đứng dậy và rời đi, vỗ vào lưng Chan khi bước qua anh và cười toe toét. Anh nhìn quanh, phát hiện Felix đang nằm dài trên giường tầng trên cùng của Chan, hai chân thả xuống mép giường, nhẹ nhàng đung đưa. Em đang đeo tai nghe và rõ ràng là không nghe thấy tiếng Chan bước vào. Em giật mình bật dậy khi chiếc giường rung lên vì Chan leo lên cầu thang, tháo ​​một bên tai nghe và nhét Gottie - dường như đang bị em gặm tai - ra sau gối của Chan một cách nhanh chóng. Chan nhướn mày khó hiểu nhưng không nói gì, đó là một phần trong câu chuyện mà anh quay về để nói. Anh lên đến đỉnh thang và ngồi xuống đối diện với em, duỗi tay và gác chân lên người Felix. Anh ngáp dài trong khi Felix tự giải cứu tay chân mình ra khỏi mắc kẹt dưới Chan và bò lên để chui vào ngực người anh cả; thở hắt ra và rúc vào anh như một chú mèo con thoả mãn. Chan cười dịu dàng và đưa một tay lên xoa đầu Felix nhẹ nhàng.
Anh tự nhắc mình lý do tại sao anh về sớm trước khi tâm trí anh trôi theo sự thoải mái. Sức nặng quen thuộc trên lồng ngực anh cùng hơi ấm từ bé con và tấm chăn như mời gọi anh đến gần giấc ngủ hơn nhưng anh đã chống lại nó và nói.
"Anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện, bé à."
Felix cáu kỉnh "Ề gì ạ?"
"Nào Lixie, em biết là về chuyện gì mà." Một tiếng than vãn phát ra từ cái đầu đang vùi vào ngực anh, ngái ngủ và bị bóp nghẹt. "Nhưng, hyungie, em không muốn đâuuu." Giọng Felix lúc này cực kỳ cáu kỉnh.
"Anh đã tìm hiểu một chút và anh tự hỏi liệu em có cần những gì, hay em muốn có cái gì không. Ít nhất chúng ta cũng nên mua cho em vài thứ để chơi cùng, đúng không? Anh đọc rằng rất nhiều little sử dụng những thứ như núm vú giả, bỉm và những thứ tương tự." Felix rên rẩm và ngồi dậy, mặc dù em nói 'Em mới không thèm quan tâm mấy thứ chán òm đó' nhưng má em vẫn đỏ bừng, khiến cho những đốm tàn nhang mờ mờ của em trở nên đậm hơn. Chan cười. "Nào, không có gì phải xấu hổ nếu em muốn những thứ như vậy."
"Em biết hyung, chỉ là-" Em ngập ngừng. "Dù sao thì nó vẫn xấu hổ. Những đứa trẻ khác ở độ tuổi của em không thích những thứ đó."
"Làm sao em biết? Em đã hỏi họ chưa?"
"Không, tất nhiên là không."
"Thế thì làm sao mà em biết được, với cả, chúng ta không nói chuyện về những người khác ở độ tuổi của em. Mà là về em. Bây giờ hãy mua sắm thôi."

[AllLix] Những cảm xúc nho nhỏ (transfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ