Chương 12

28 3 1
                                    

Trên núi là chốn Phật môn thanh tịnh, chân núi là địa ngục trần gian.

Ba người tới đây được mấy ngày, Nhuận Ngọc còn đang lo lắng Tiêu Viêm sẽ bị chịu thêm hành hạ, song mặc dù tính tình thiếu nữ tai quái, lại không thèm làm khó hai người nữa.

Nhưng cảnh tượng Tiêu Viêm ngày ấy sống không bằng chết làm tim chàng thảng thốt không thôi. Khi cổ độc phát tác, Tiêu Viêm đau đến run cả người, chỉ cắn mãi ống tay áo của chàng, mồ hôi dính nhớp tuôn ra như tắm làm quần áo hai người ướt sũng. Đến khi đau quá, liền nhỏ giọng mong mình gọi hắn hai tiếng. Lúc ấy không còn cách nào, tình thế cấp bách, chẳng biết vì sao thốt lên một tiếng "Viêm nhi", chàng nhìn thấy lông mi và ánh mắt bị mồ hôi tẩm ướt của Tiêu Viêm tựa như thắp sáng, rồi nhẹ nhàng chui vào ngực chàng. Suốt thời gian đó, chắc chàng đã gọi gần trăm tiếng Viêm nhi.


Đến chân núi Tung Sơn, thành trấn ồn ào. Bọn họ xuống xe ngựa, vào tửu lầu, thấy các bàn chật kín những nhân sĩ võ lâm. Quần áo xanh, đội khăn kín đầu, thêu một chữ Chính. Nhuận Ngọc dợm nghĩ, xem chừng là đệ tử của Chính Dương Môn. Chính Dương Môn lấy kiếm thuật thông cáo thiên hạ, kiếm pháp tinh xảo phiêu diêu, lực nghiền bẻ vụn. Trên hết là chưởng môn Lý Phi Dương luôn thiên vị những đệ tử xinh đẹp, kẻ đó thậm chí tuyên bố chỉ có quân tử sáng trong ôn nhuận như ngọc mới có thể múa ra những kiếm pháp khiến lòng người say đắm, cho nên đệ tử Chính Dương Môn đa phần là tốt gỗ tốt sơn, phong lưu phóng khoáng. Có điều hôm nay trông các vị đệ tử này đều đầy vẻ tinh thần sa sút, chẳng lấy đâu ra nét tiêu sái vô bờ trước kia.

Lại nhìn qua một bàn khác, mấy kẻ cao to vạm vỡ đang nốc rượu say mèm, đao bên người lăn lóc trên mặt đất. Đến khi uống đến đã đời, liền ôm đầu gào khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, nhớp nháp đầy trên mấy chòm râu.

Ba người kéo thấp đấu lạp, tìm một góc bàn ngồi xuống. Cả ba gọi mấy chén cơm trắng, hai đĩa thịt bò, một đĩa đồ chay, qua loa dùng tạm.

"Đại sư huynh, "trái tim Bồ Đề" năm ngày ngày sau mới tới Thiếu Lâm Tự lận, mà chúng ta có thể chịu quá mười ngày không chứ." Một đệ tử Chính Dương Môn trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi đồng bạn, khuôn mặt cậu ta tiều tụy, mặt vàng như sáp nến, nghe giọng như mười sáu mười bảy, nhưng dáng vẻ lại như gần năm mươi sáu mươi, kiểu như bệnh ốm ngặt nghèo.

"Sư đệ à, giờ chỉ có thể ráng đợi chứ sao giờ, sư phụ sẽ tự có cách thôi. Lúc trước chúng ta đau muốn chết, sư phụ còn cho l thuốc giảm đau mà. Hơn nữa cái loại thuốc "Trái tim Bồ Đề" kia, hẳn là một đóa hoàn hảo."

"Nhưng "Trái tim Bồ Đề" chỉ có một thôi, sư phụ muốn có, Từ Ân phương trượng cũng muốn có, nhị công tử Phó gia cũng muốn có, chúng ta sao mà giành xuể." Nói rồi lại nói, tiểu đệ tử cũng trở nên nôn nóng, sắp sửa khóc tới nơi.

"Đệ làm gì mà lo lắm thế, phiên tăng ác độc kia hạ độc khắp nơi, các đại môn phái đều gặp họa như nhau, những hào kiệt của Bắc Đẩu võ lâm chắc chắn có thể nghĩ ra cách giải quyết."

"Ài... Nếu, nếu như..." Tiểu đệ tử khụt khịt, "Tiêu Phượng Sơn còn sống thì tốt rồi, ông ta nhất định có thể giải được độc này."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 04, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

【 Song Leo / OREO】Quây nhốtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ