Đến trạm xe buýt, bỗng phía bên kia đường có một cô gái tóc hồng đang đứng, dơ cao tay rồi vẫy chào anh. Vì lo nói chuyện với cậu nên anh cũng chẳng thèm quan tâm. Cô ta không thấy bất ngờ khi được anh cho ăn bơ miễn phí mà còn cố chấp chạy tới phía anh. Khi cô ta tới gần anh, tính nắm lấy tay anh mà ôm nhưng anh nhanh hơn một bước đã hất tay cô ta ra. Cô ta đã đổi sắc mặt khi nhìn thấy cậu đang đứng ngay bên cạnh anh, đã thế còn nói chuyện với anh rất vui vẻ nữa. Không kiềm chế được cơn giận, ả ta liền mắng vào mặt cậu, mặt mày nhăn nhó như bà già. Cậu cũng đâu phải dạng dể bị ăn hiếp vậy đâu, cậu tính nói lại nhưng ả đã đẩy cậu với một lực khá mạnh. Bị đẩy bất ngờ không có kháng cự nên cậu đã lùi ra sau và ngã, đồng thời chân cậu bị trật khiến cậu la lên vì đau. Anh lúc này cũng bất ngờ khi cô ta đẩy cậu như vậy, anh vội vã chạy lại bế cậu."Cậu không sao chứ? Có bị trầy xước ở đâu không, để tôi xem nào" hoảng loạn hỏi han.
"Ch...chân tôi bị trật rồi! Đau quá" Cậu mếu máo trả lời.
"Không sao đâu, để tôi giúp cho cậu, ngồi yên nhé sẽ nhanh thôi" nhẹ nhàng an ủi cậu.
Cậu gật đồng đầu ý đồng thời hai tay để lên vai anh nắm chặt lại, anh nhẹ nhàng cầm lấy chân cậu rồi di chuyển và...*Rật* cậu không cảm thấy đau nữa nhưng anh vẫn không cho cậu đi lại nên đã bế cậu. Anh bế cậu trên tay ( kiểu bế công chúa ) cậu có chút ngạc nhiên rồi ngả đầu vào lòng anh vì e ngại. Áp sát vào lòng anh, cậu có thể nghe thấy tim anh đang đập rất nhanh. Anh quay lại về phía Bonney rồi nói.
"Lúc này tôi đang bận, ngày mai tôi sẽ tính sổ với cô sau. Tôi cảnh cáo cô không được đụng tới cậu ấy dù chỉ một sợi tóc!"
Anh nhìn cô ta với vẻ mặt đáng sợ ấy. Ánh mắt toả đầy sát khí, cau mày. Anh tiếp tục bế cậu về nhà, anh cũng không hiểu được bản thân mình đang nghĩ cái quái gì mà lại bế cậu như vậy có thể cõng được mà. Anh bối rối trước hành động kì quặc này của mình. Từ trước tới giờ, mình luôn né tránh những cô gái vì chẳng có cảm xúc gì, cũng chẳng muốn đụng chạm nữa. Vậy mà giờ đây, anh lại có những hành động như này vì một cậu nhóc mới gặp? Tại sao lại bảo vệ cậu ấy trong vô thức, lại còn bế cậu ấy nữa...Bất trợt cậu lên tiếng.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi! Torao!"
"Torao?"
"Tại tên anh khó đọc quá nên tôi gọi là Torao, được chứ?"
"Cậu thích như này thì gọi như vậy đi!"
"Mà tụi mình mới gặp nhau, mới đi học về mà anh lại bảo vệ tôi lại còn bế tôi như này nữa" cậu ngại ngùng nói.
"Tôi cũng không biết nữa, cậu rất thân thuộc với tôi!" Nhìn xuống cậu rồi mỉm cười.
Thế là cả hai im lặng cho đến lúc về nhà, chẳng ai dám nói một câu. Một lúc sau, tới lượt anh bắt chuyện, anh hỏi cậu về chuyện lúc nhỏ, cậu đã từng gặp một cậu bé đang khóc giữa đám cháy và đã cứu cậu bé đó khỏi mụ đàn bà đang đánh chưa? Cậu ngây người một chút rồi trả lời lại anh "Tôi cũng không nhớ rõ nữa!" Đúng như anh nghĩ, cậu không biết chuyện đấy. Cũng như anh, anh cũng chẳng nhớ gì sau đó cả, nghĩ lại mà bực cả mình. Từ xa, anh nghe thấy tiếng nói của ai đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lawlu] Chưa nghĩ ra tên truyện
AléatoireTruyện đầu tay... còn nhiều sai sót mong mọi người giúp đỡ