Đó là một ngày đẹp trời, chim đang hót, hoa đang nở. Những ngày như thế này, Sans nên nằm yên vị trên ghế sô pha và đọc báo thay vì ngồi nghe câu chuyện ngớ ngẩn của một cậu em họ cũng ngớ ngẩn y chang - Science.
"...Và sau đó lũ trẻ đổ keo xuống bàn và dính cặp em vào đó! Em đã phải nhờ người đến giúp gỡ chiếc cặp ra, nhưng anh biết không? Trong cặp em toàn là kẹo cao su đã nhai qua! Em biết chắc chắn là bọn học sinh đã gây ra chuyện này, nhưng chúng phản bác rằng em không có bằng chứng!"
- Ừ, tệ nhỉ.
"Anh có nghe không đấy? Giọng anh cứ như kiểu anh không muốn nghe nữa vậy."
Còn không phải là vì đây là lần thứ 14 bây nói về chuyện này rồi sao, Sans nghĩ thầm, nhưng vẫn ậm ừ cho có. Science thở dài trước khi tiếp tục với bài kể lể dài nửa tiếng của mình, trong khi Sans chỉ muốn tắt điện thoại ngay và luôn cho rồi.
"...Và đó là lí do vì sao, anh họ yêu quý của em, Sans."
Đấy, lại bắt đầu rồi.
"Anh có thể nào chuyển đến chỗ em, và đến trường dạy học với em không?"
Sans vuốt mặt, đôi mắt tỏ rõ vẻ chán nản, và đáp lại cậu em họ bằng chất giọng khó chịu nhất có thể:
- Không là không, Sci. Anh đã từ chối bây 13 lần rồi, và đây sẽ là lần thứ 14 đấy.
"Nhưng mà anh! Anh không nghĩ cho em hay sao? Anh nỡ để cậu em họ đáng yêu của mình bị chính học sinh của cậu ta bắt nạt sao? Sao lòng dạ anh có thể độc ác tới vậy?"
- Skeleton không có lòng hay dạ dày gì hết, Sci. Và đấy là chuyện của em, không phải sao? Sao em không nghĩ cách đáp trả lại bọn chúng ấy? Làm mấy trò kiểu dùng súng sơn bắn chúng nó khi chúng không tập trung thì sao?
Đầu bên kia ngập ngừng một lúc, sau đó lại cố gắng thuyết phục:
"Em làm sao mà trêu học sinh của mình được! Mà ở chỗ bọn em đãi ngộ cũng tốt mà, lương cũng khá, sao anh không chịu đến làm? ... Anh không muốn làm tấm gương tốt cho Paps sao Sans? Thằng bé chắc không nói gì, nhưng bạn bè nó sẽ nghĩ anh thế nào đây?"
- Nah, em chỉ đang suy nghĩ quá thôi. - Sans nhún vai, không muốn quan tâm đến mấy lời thuyết phục của Science nữa.
"Nghhh, thế thì em phải dùng đến tuyệt chiêu tối thượng của mình rồi!" Science (gần như) hét lên, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Sans đảo mắt (mà skeleton có mắt không đã?), thầm cười cậu em họ ngớ ngẩn vì cái tên "tuyệt chiêu tối thượng" mà cậu thốt ra. Nó có thể làm gì mình? Tra tấn mình bằng mớ kiến thức khoa học của nó hay g-
*reng reng*
- Uh oh.
Mặt Sans tái mét. Tiếng chuông đó là của bố anh. Sans ngồi thẳng lưng dậy, chỉnh sửa lại tư thế của mình và bấm vào nút gọi. Science lần này đúng là chơi tất tay thật rồi. Bằng tông giọng bình thường nhất có thể, anh mở miệng:
- Chào buổi sáng, thưa cha.
"Chào buổi sáng, Sans." Chất giọng trầm khàn của ông vang lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Undertale AUs - AllClassic] Your teacher, Sans
FanfictionSummary: Sans nhiều khi không ưa cậu em họ cho lắm, đặc biệt là khi cậu em cầu cứu Sans và nhờ anh đi dạy chung trường với mình. Tuy nhiên, Cha không cho phép anh từ chối. Và thế là Sans, một thanh niên mới có 7 năm kinh nghiệm đi giảng dạy, chuyển...