End

9.6K 142 2
                                    

Một lúc lâu sau , hai người
mới từ kịch liệt cao trào
bình phục trở lại , Giang
Liên Ân không thể tin được
bản thân mình lại cùng
Nhiếp Tĩnh Viễn hoan ái
trên đồng cỏ.
May mắn thay , giữa sườn
núi chỉ có hai người bọn họ.
Nếu không cô thật sự không
dám ra ngoài gặp người
khác . Ở cùng một chỗ với
hắn , luôn luôn như vậy , cô
thật sự không hiểu nổi nữa.
" Bảo bối." Hắn hôn môi
nàng :" ông trời , cảm giác
này thật tốt."
Hắn vuốt ve hai vú mềm mại
của cô , cảm giác này thật
thích ! Chỉ có ở cùng một
chỗ với cô , hắn mới có thể
thoả mãn như vậy.
" Anh .... tại sao lại đến
đây ?". Cô không biết nên
hỏi từ đâu , cho nên lời nói
có phần đứt quãng.
Nhắc tới chuyện này , hắn
nổi giận. " Tại sao em lại từ
chức?". Hắn trừng mắt nhìn
nàng :" Tại sao em lại làm
như vậy?".
" Anh có cần phải rống lên
như vậy không?" Nàng vuốt
ve ngực hắn , không rõ tại
sao lúc hoan ái hắn luôn
luôn dịu dàng , còn lúc bình
thường hắn lại bá đạo
không coi ai ra gì.
" Em thật sự muốn chọc
giận anh." Hắn hạ giọng nói.
" Là anh làm cho em tức
giận , anh nói em là chán
ghét em , muốn tìm người
đẹp khác , em chỉ còn cách
tạm biệt anh.". Nhắc tới
chuyện này , tâm tình của cô
bắt đầu xấu ." Anh đứng
lên ! Em không muốn nói
chuyện với anh."
"Đừng mơ!" Hắn vẫn đang
đè nặng cô :" Anh nói chán
ghét ẹm khi nài? Là em chọc
giận anh trước , anh mới
tức giận nói . Hơn nữa anh
nói không phải câu này."
" Anh nói anh cũng không
phải nên em không thể ,
những lời này còn chưa đủ
sáng tỏ sao?"
Cô đẩy hắn :" Tránh xa."
Nghĩ đến lời nói lúc mình
tức giận , hắn bắt đầu lúng
túng :" Đó là bởi vì em chọc
giận anh trước."
"Em chọc giận anh ? Lời anh
nói thật là ..."
"Được rồi." Hắn hôn miệng
của cô" Anh không cần ầm ĩ
với em." Cô tức giận đấm
hắn , nhưng không kháng cự
được nụ hôn của hắn , thấy
cô dao động , hắn mới mở
miệng nói :" Ngày đó anh
không đúng , anh sai." Cô
kinh ngạc nhìn hắn , không
nghĩ tới hắn lại nói như vậy.
" Trên đường tới đây , cha
đã mắng anh thậm tệ , dù
sao chuyện này là do anh
không đúng trước."
Trên đường tới chỗ này ,
Nhiễp Khoan Hồng có mắng
nhưng , Nhiếp Tĩnh Viễn
treo điện thoại nên cũng
như không.
Cô kinh ngạc :" Chủ tịch
chửi , tại sao?". Chuyện này
có quan hệ gì đến ông ấy?
"Ông ấy là cáo già." Hắn tức
giận nói một câu :" Chính
ông ấy nói cho anh biết là
em từ chức."
" Tại sao ông ấy biết." Nàng
nghi hoặc.
"Đương nhiên trong công ty
có người tâm phúc." Hắn
xoay người đem ôm cô vào
lòng .
" Thế nhưng ông ấy không
chịu nói cho anh biết là ai
nói."
" Thế tại sao lại báo cáo
chuyện của em cho chủ tịch
biết?". Tuy rằng cô biết chủ
tịch có thích cô , nhưng
nông nổi thế này có phải rất
thái quá không?
" Em có biết vì sao lại cho
em làm thư kí của anh
không?"
Hắn vuốt ve lưng bóng
loáng của cô , một mặt đem
lưng cô đè lên đống cỏ đại. "
Em nghĩ ông ấy làm thế là vì
anh khó khăn."
Phu tử bọn họ giống nhau
là quyết đoán . Lúc đấy
Nhiếp Tĩnh Viễn không nghĩ
cô là thư kí của hắn , chỉ
tịch liền đưa cô ở lại bên
người hắn , cô không nghĩ
nhiều lắm , chỉ đơn thuần
hai người bọn họ muốn
tranh hơn thua. Dù sao
Nhiếp Tĩnh Viễn không cần ,
chủ tịch càng muốn thế , hai
người bọn họ giống như
đứa trẻ , lớn nhỏ đều hiếu
thắng. "Ông ấy không phải vì
anh khó khăn , ít nhất không
phải mục đích này."
Lúc ấy hắn nghĩ cha muốn
chọc giận hắn :" Ông ấy chủ
yếu muốn gán ghép cho
chúng ta."
Cằm của cô thiếu chút nữa
rơi xuống :" Sao .... Như thế
nào có thể?" " Tại sao lại
không thể?" " Chỉ tịch không
phải thích Tạ Chi Nghiên hay
sao , nghĩ muốn ghép anh
với hai người hay sao?"
Hắn trợn mi nhìn cô :" Ai
nói?"
Cô nhất thời chột dạ :"
Không .... "
"Đây là chuyện của mấy
trăm năm trước , anh cùng
Chi Nghiên là bạn bè , anh
với cô ấy không có tình cảm
, cô ấy có thai với người
khác."
" Thật không?". Cô vẫn có
lòng hoài nghi. Hắn quan
sát đến biểu tình của cô :"
Em để ý ?"
" Ai để ý !" Cô trực giác trả
lời. Hắn lại nở nụ cười :" Em
ghen sao?"
" Chảnh chọe." Cô xấu hổ đỏ
mặt.
Hắn cười :" Sớm biết em để
ý anh , anh đã không ăn
dấm chua?"
" Dấm chua cái gì?"
" Chính là Tào huynh đệ đó."
Hắn nói.
Cô trầm mặc . " Chúng ta cãi
nhau không phải bởi vì bọn
họ sao?"
"Em..."
" Hãy nghe anh nói hết."
Hắn vuốt ve mặt cô :" lần
trước cãi nhau anh phải
gánh vác trách nhiệm , nếu
biết em để ý anh , ta sẽ
không tức giận , anh nói
anh không cần chúng ta bị
vướng vì một linh hồn ,
nhưng anh cho em thời gian
, không nên bức em."
Cô nháy hai mắt , có chút
không thể tin được hắn lại
nói như vậy. Dường như
nhìn thấu lòng của nàng ,
hắn cười nói :" là cha mắng
anh , ông ấy nói anh là tên
vô lại , em với người kia là
thanh mai trúc mã từ nhỏ
đến lớn. Tình cảm nhiều
năm , em vất vả tám năm
mới dần quên được hắn ,
anh với em quen nhau mấy
tuần đã muốn em quên hắn
hoàn toàn . Công nhận anh
hơi ích kỉ một chút." Nghe
thấy lời hắn nói có phần dịu
dàng , hốc mắt của cô bắt
đầu phiếm hồng. Nếu anh là
cậu ấy , anh sẽ thật cao
hứng giữ em bên cạnh."
Hắn dịu dàng hôn cô :" Có
lẽ bởi vì em là loại cố chấp ,
anh mới tiêu hao suy nghĩ
đoán được tâm tư của em ,
nhưng con người luôn ích kỳ
, khi anh với em ở bên cạnh
, anh mong trong lòng em
chỉ có một mình anh."
" Em biết." Cô thở dài.
" Mỗi lần thấy em trai cậu
ấy xuất hiện. Em sẽ không
muốn gặp anh , muốn yên
tĩnh một chút . Nếu trong
lòng em lại khổ sở vì cậu ấy
, anh sẽ không nhịn đựơc
mà tức giận."
Cô sửng sốt ,lúc này mới
hiểu nguyên nhân tại sao
hắn tức giận. Hắn nghĩ cô
muốn yên tĩnh là để tưởng
nhớ Tào Lệnh Văn sao? Đây
chính là nguyên nhân hắn
không thích cô xuất hiện
cùng Tào Lệnh Tề ! Hắn cho
rằng khi gặp Tào Lệnh Tề thì
cô sẽ nghĩ đến Tào Lệnh
Văn , không nghĩ đến hắn
nữa.
" Anh biết không nên ghen
tị với người đã mất , nhưng
anh không khống chế được
chính mình."
Hắn đem cô đặt ở dưới thân
:" Anh muốn em nghĩ về anh
một chút." Ngữ khí hắn độc
tài làm cho cô mỉm cười , cô
khẽ vuốt mặt hắn :" Em luôn
nghĩ đến anh . Em thật
sỠtrong lòng có anh . Đôi
khi em muốn yên tĩnh một
chút là bởi vì trong lòng có
phiền muộn , không phải vì
Tào Lệnh Văn . Ngày đó buổi
tối em giận anh , cho nên
không muốn nói chuyện với
anh."
" Em giận anh cái gì?". Hắn
nhíu mày. " Anh đối với Tào
Lệnh Tề không khách khí ,
em không thích như vậy."
Tay của nàng đặt ở môi hắn
, ngăn cản hắn mở miệng , "
Anh hãy nghe em nói hết .
Em giận anh là bởi vì thái
độ của anh . Em có thể giải
quyết được chuyện cậu ấy
với em , không muốn anh
nhúng tay vào , chẳng lẽ chỉ
cần có người thích em , anh
muốn đánh người đó sao?"
Hắn suy nghĩ , thừa nhận
hắn chỉ muốn đánh người.
Từ vẻ mặt của hắn , cô biết
mình đã đoán đúng , cô mất
hứng liếc mắt một cái :" Anh
không tin tưởng em?"
" Không phải." Hắn hôn cô :"
Anh không thích người khác
có ý đồ với em."
" Anh thật độc tài." Cô muốn
ngồi , hắn không cho cô
động đậy.
" Anh sẽ bớt đáp ứng em
nếu em bớt phóng túng."
Hắn xoa nắn vú của cô :"
Anh còn muốn chiếm giữ lấy
dục vọng , đối với người
khác anh không hứng thú
như vậy."
Tuy lời nói của hắn làm cho
cô có chút tức giận nhưng
lại có tia vui mừng . Cho tới
nay cô lo lắng không biết
hắn đối với cô có thật lòng
hay không , hay chỉ là chơi
đùa , có chút tình cảm với
cô không? Hiện giờ nghe
thấy lời hắn nói , trong lòng
cô có kiên định một chút.
Cảm giác dục vọng của hắn
xuất hiện , cô vội vàng nói :"
Đừng ở chỗ này , bố mẹ em
sắp về rồi."
" Khi nào nghe thấy tiếng xe
cộ thì tính."
" Tĩnh Viễn ... chờ một
chút..." Hai người mồ hôi
đầm đìa , hô hấp dồn dập ,
tim đập như sấm , trong
đầu hắn luôn vang vọng
tiếng nói yêu thương của cô
, cô thương hắn.... Cô
thương hắn.... Trời ! Sao hắn
ngu đến vậy , không nhận
thấy được tình yêu của cô
dành cho hắn? Hắn cảm
thấy mỹ mãn xoay người lại
ôm cô , cùng cô hưởng thụ
những ngày tháng tốt đẹp.
Trong không khí tràn ngập
hơi thở hoan ái của hai
người , hắn mỉm cười vuốt
ve lưng trần của cô , cảm
giác này thật là thích ! Hắn
không cần người đàn bà
khác , hắn chỉ cần cô.
Cô vô lực nằm dựa vào
người hắn , tìm vị trí thoải
mái một chút.
" Về sau em không được
chạy trốn như vậy nữa." Hắn
vỗ về , vuốt mái tc đầy mồ
hôi của cô.
" Em không chạy trốn." Cô
thoải mái đánh ngáp một cái
:" Là anh nói không cần
em."
" Anh nói không cần em bao
giờ?". Hắn mất hứng nhìn cô
:" Em cứ suy nghĩ linh tinh."
" Em mà suy nghĩ linh tinh
sao? Thật sự là anh có nói
thế ." Nghĩ câu đấy , trong
lòng cô không thoải mái.
" Anh......." Hắn nhất thời yên
lặng , nhưng lập tức nói :"
Đó là lúc tức giận."
Cô than nhẹ một tiếng :" Em
không biết , không chừng đó
là lời nói từ đáy lòng anh ,
đàn ông các anh đều như
vậy."
Hắn áp sát khuôn mặt vào
cỏ dại :" Đừng làm ồn."
Thấy trên mặt hắn dính cỏ
dại , cô nhịn không được
cười thành tiếng :" Em nghĩ
nếu một ngày anh chán ghét
em , em sẽ bỏ đi thật ra ,
không bao giờ gặp lại anh
nữa ..."
" Em nói bậy bạ gì đó?" Hắn
mất hứng nói :" Nếu có lần
sau nữa thì anh sẽ đánh em
cho coi."
" Anh muốn em biến thành
người đàn bà nào thế ..."
" Anh phải dạy dỗ em một
chút.". Hắn ngăn chặn
miệng của cô , trải qua
những chuyện vừa rồi . Hắn
phát hiện hắn chỉ cần một
mình cô mà thôi.
Cô hôn lại hắn , nói :" Em
cũng phải dạy dỗ anh , về
sau anh không được tức
giận vô cớ với Tào Lệnh Văn
nữa." Cô vuốt ve mặt hắn.
" Em không thể lừa anh nói
về sau sẽ không nghĩ đến
anh ấy . Dù sao anh ấy cũng
từng là người yêu cũ. Nhưng
anh phải tin tưởng em . Em
phân biệt rõ ràng, nhớ là
nhớ , sự thật là sự thật. Em
sẽ yêu anh cả đời , Tĩnh
Viễn , em không muốn
chúng ta cãi nhau vì lý do
này . Cho nên , em đã đem
quan hệ gì đó với Tào Lệnh
Văn để ở trong góc tủ. Nếu
như anh ấy chiếm một chút
trong ngõ ngách lòng em thì
em giao cả trái tim này cho
anh , được không?"
Cô miên man hôn hắn , tâm
tình hắn tràn đầy niềm vui
sướng cùng cảm động :" Liên
Ân ..."
" Anh còn tức giận sao?". Cô
dịu dàng hỏi.
Hắn lắc đầu :" Anh không
thích em lúc nào cũng nghĩ
tới cậu ta . Những lúc em im
lặng , anh cảm thấy mình bị
gạt sang một bên. Lần sau
em nói cho anh biết em tức
giận cái gì nhé."
Cô gật đầu :" Về sau anh
không được bá đạo như vậy
nữa , ai bảo anh không
thèm nghe em nói chuyện."
Hắn cười :" Anh sẽ sửa mà."
"Đúng rồi , anh không được
có thái độ với Lệnh Tề , Em
đối với Tề như em trai thôi.
Hiểu chưa?"
" Cậu ta thích em." Nhắc tới
Tào Lệnh Tề , Nhiếp Tĩnh
Viễn không cao hứng
" Em sẽ nói rõ ràng với cậu
ta." Cô ngồi dậy bắt đầu sửa
sang lại quần áo.
" Nếu cậu ta không an phận
, anh sẽ xử đẹp." Hắn kéo cô
vào trong lòng ngực , bắt
đầu hôn cô.
Trong lời nói của hắn không
làm cho cô giận :" Anh mà
làm như thế , em bóp chết
anh."
Lời cô nói khiến hắn cười ha
hả . Lúc này , bỗng nhiên cô
nghe thấy âm thanh xe máy
, cô kinh hãi giục hắn :" Mau
mặc quần áo , cha mẹ em
đã về."
Hắn hoảng sợ , mặc quần áo
thật nhanh.
" Thôi xong , tất cả đều tại
anh." Giang Liên Ân kích
động đấm hắn :" Em như
thế này làm sao đối mặt với
ca mẹ."
" Bọn họ sẽ hiểu em thôi ,
bọn họ cũng không phải là
chưa làm qua ..."
" Anh không thể câm miệng
được à?" Cô tức giận nhìn
hắn.
Hắn cười ha ha , vui vẻ hôn
cô.
" Anh đừng như vậy !". Cô
hôn hắn , ý bảo hắn dừng
lại :" Có điều ba em rất
nghiêm túc ."
"Ừ ." Thấy vẻ mặt cô khẩn
trương , hắn cười càng to
hơn.
Sau khi hai người mặc quần
áo chỉnh tề , tiếng xe máy
cũng càng gần , cô nắm tay
hắn đi ra đường cái :" Nhìn
em xem có chỗ nào bất ổn
không?" Cô khẩn trương hỏi
.
Hắn mỉm cười xoa đầu cô :"
Em ổn."
Môi của cô sưng đỏ , hai
mắt vẫn còn chút thoả mãn
của hoan ái . Tuy rằng tóc có
lẫn chút cỏ dại nhưng càng
làm hắn rung động.
Những câu nói vừa rồi làm
hắn một phen cảm động .
Nếu biết cô đưa hắn ở trong
lòng . Hơn nữa coi trọng
cảm nhận của hắn . Hắn mới
giật mình nguyên nhân là do
--
Chỉ cần trong lòng cô có
hắn , hắn cũng không ngại
cô cất giấu một người mà
hắn vĩnh viên không thể
chạm đến trong góc khuất
nhỏ .
Dù sao lời cha hắn nói , cô
là người rất trọng tình cảm.
Cho nên hắn cao hứng mà
không phải tức giận. Bởi vì
hắn biết cô thật tình thương
hắn , người chết không thể
đem lại hạnh phúc cho cô
nhưng hắn có thể !
Hắn có thể ôm cô,cùng cô
quan hệ , nghe cô nói
chuyện , cô sẽ vì hắn mà
sinh đứa trẻ ,vì hắn mà chờ
cơm , vì hắn mà quan tâm
và quan trọng nhất là cả đời
thương hắn.
" Cha , hai người đã trở lại ,
con giới thiệu với mọi người
.... Đây là Nhiếp Tĩnh Viễn ,
bạn trai con."
Xem Giang Liên Ân vội vàng
giới thiệu hắn với ba mẹ .
Nhiếp Tĩnh Viễn nhịn không
được trong lòng thầm cười
trộm , nghe cô nói hắn là
bạn trai của cô , trong lòng
hắn rất vui.
Hắn hướng hai vị bậc trên lộ
ra tươi cười , lễ phép tiếp
đón , ba ngày qua làm cho
tâm trạng hắn bất an . Hiện
giờ cảm thấy hạnh phúc đã
thay thế.
Ông bà Giang bảo Nhiếp
Tĩnh Viễn đi vào trong
phòng khách , hắn lôi kéo
Giang Liên Ân đi theo sau ,
cúi đầu nhẹ giọng bên tai cô
nói một câu :" Lần sau đổi
lại , em đi gặp ba anh.
Nhưng mà là đi gặp ba
chồng tương lai đấy."
Mặt của cô đỏ bừng :" Chủ
tịch ... ông ấy .... thật sự
muốn em thành vợ anh
sao?"
"Đương nhiên , bằng không
ông ấy lo lắng cho em làm
gì , nhất định bắt em làm
thư kí cho anh? Ông ấy
muốn chúng ta lâu ngày
sinh tình."
Sau khi nghe ông Nhiếp nói
qua , Nhiếp Tĩnh Viễn mới
biết mấy năm nay cha mình
một mực quan tâm Giang
Liên Ân , phát hiện cô là
người có phẩm chất đẹp ,
nặng tình, Cho nên muốn
hợp tác cho bọn họ.
Nhưng ông ấy biết cá tính
của hắn không muốn nghe
theo sự an bài . Cho nên
không đề cập tới chuyện đó
, chỉ kiên trì sắp xếp Giang
Liên Ân ở bên cạnh hắn.
Tuy rằng hắn rất thích ở
cùng một chỗ với cô . Nhưng
vẫn có chút mất hứng khi bị
cha hắn ở đằng sau giựt
dây. Thôi , quên đi , hiện tại
cô là trên hết , hắn không
muốn so đo với lão.!
Hắn cúi đầu hôn cô một cái
, cô tức giận nhìn hắn vì cha
mẹ cô đang đi phía trước
nên đành im lặng.
Hắn cười khẽ , nói bên tai
nàng một câu :" Anh yêu
em!"
Cô sửng sốt , lập tức cảm
động ôm lấy hắn , hắn gắt
gao ôm cô .
Hạnh phúc này , cả đời hắn
sẽ trân trọng, cầm chắc
trong tay

Ác Nam Hấp Dẫn ( 18+ )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ