P1 - Chap 2

177 24 0
                                    

Nhìn theo bóng cây xào xạc lá, tự mình tưởng tượng cái gật đầu của anh.

"Nhất định em sẽ quay lại, nhất định!"

Nghĩ thầm, tay nắm chặt lại quả quyết.

Đứng giữa bãi cỏ với tiếng gió xào xạc trước cổng núi, bâng khuâng một hồi rồi bỗng giật mình nhận ra trời đã sập tối. Nếu tôi không mau nhanh chóng về chắc hẳn ba sẽ lo lắng cho tôi lắm.

Vội chạy nhanh xuống con dốc mà hồi nãy anh chỉ. Con đường với hai bên có những tán cây rậm rạp, xếp từng lớp từng lớp lên nhau rồi thưa thớt dần. Con đường càng lúc càng thoáng ra. Tôi vẫn cố men theo con dốc hi vọng có thể tìm được đường về nhà.

----------------------------------------------

Bất chợt, tôi nghe thấy một tiếng gì đó rất quen thuộc, áp tai lên để nghe rõ ...

"Jaeyun! Jaeyun!"

A ... đó là tiếng gọi của ba. Mắt sáng ngời trong khi đôi chân cuống quýt chạy về phía có tiếng gọi. Một lúc sau, bóng lưng thân thuộc hiện ra trước mắt. Tôi hét lên một tiếng khiến người đó quay phắt lại với ánh mắt ngỡ ngàng.

"Ba ơi ... "

Nhắm tít đôi mắt. gào thật to và chạy lại tới ôm chầm lấy người.

*CỐP*

"Arg ... hức!"

"Cái thằng quỷ này, con đi đâu vậy? Làm ta lo chết khiếp."

Bị ba đánh trúng nơi đỉnh đầu vừa rồi, cộng thêm sự sợ hãi, tủi thân ôm chặt phần đâu đã bị lãnh ba cú đánh, bất giác choàng tay ôm chặt lấy ba mình khóc nức nở. Tôi khóc, nước mắt chảy dài hai bên má, làm ướt một mảng trên tấm áo của ba mình. Khóc đến nỗi đầu nặng trĩu, hai mắt hoa lên ... chỉ nhớ ba đã đưa tay ra sau vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.

"Ta đánh đau quá hả? Cho ta xin lỗi."

Nói rồi ba nới lỏng vòng tay, lau hai vệt nước mắt trên mặt tôi rồi đặt lên vai vỗ về.

"Cũng muộn rồi, mình về thôi nhỉ?"

Mỉm cười rồi cả hai cùng nhau đi tiếp qua con dốc. Tôi quay lại nhìn vẻ mặt còn vương nét lo lắng, hẳn là ba đã lo cho tôi nhiều lắm. Trong lòng tôi dâng lên một sự hối hận.

"Lúc nãy con đã đi đâu?"

Câu hỏi của người làm tôi giật mình, khẽ liếc nhìn ông ấy, trả lời ấp úng.

"Con ... con đi lạc ạ."

"Lần sau nhớ cẩn thận đó, trong rừng rất nguy hiểm."

Người khẽ nhìn tôi với ánh mắt vẫn còn hiện nét lo lắng. Chần chừ một lúc, tôi mới dám hỏi người.

"Nguy hiểm là sao cơ ạ? Trong có yêu quái sao ạ?

Tôi cố tình hỏi như thế với hi vọng có thể biết được thêm một số điều về khu rừng kia và về cả Heeseung.

Người nhìn tôi khó hiểu rồi lại phì cười.

"Điều đó ta không chắc nữa. Khi ta còn nhỏ thường bị ba mẹ trêu đùa, đem sự hiện diện của yêu quái ra để dọa nạt ta, bắt ta phải ăn hết tô cơm. Nhưng chính ta cũng chưa nhìn thấy chúng bao giờ nên cũng không thể chắc chắn."

[CHUYỂN VER] HEEJAKE | LẠC VÀO KHU RỪNG ĐOM ĐÓMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ