"Này cậu, cậu bị lạc à?"
Bất giác quay đầu lại, lòng ánh lên tia hy vọng mong manh nhỏ nhoi. Lại là giọng nam trầm ấm ấy vang lên.
"Cậu có sao không?"
Một cậu thiếu niên đeo mặt nạ, ngồi trên cây nhìn tôi.
"Heeseung?"
Tôi cất tiếng hỏi, trong tận thâm sâu trong trái tim bén lên ngọn lửa hy vọng ít ỏi dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng nó đã bị dập tắt ngay lập tức.
"Heeseung? Xin lỗi nhưng tôi tên là Jungwon. Tôi trông giống một người quen của cậu sao?"
Người ấy bỏ chiếc mặt nạ xuống, cười hỏi.
Đằng sau chiếc mặt nạ ấy là một gương mặt tuấn tú, làn da trắng muốt, sóng mũi cao, mái tóc bạch kim bù xù. Cậu ấy chỉ có mái tóc giống Heeseung nhưng gương mặt thì không.
"Không phải Heeseung ... "
Tôi lẩm bẩm, sâu trong đấy lòng tôi lúc này là một nổi thất vọng tràn trề và suy sụp.
Dường như vẻ thất vọng tràn trề của tôi đã thể hiện rõ mồn một khiến cho người đối diện lên tiếng.
"Xin lỗi đã làm cậu thất vọng nhé."
Cậu ta trong có vẻ khá áy náy.
"K-Không đâu! Tôi mới là người xin lỗi mới phải! Xin lỗi vì đã nhận nhầm cậu với người quen của tôi"
Tôi bối rối đáp lại cậu ta.
Thầm nghĩ tại sao mình lại nhầm lẫn cậu ta với Heeseung được chứ. Cơ mà chỉ có cái mặt nạ và máu tóc giống thôi, mình lại mong đợi cái gì vậy chứ? Đúng là ngốc mà.
Cậu thanh niên ấy với nụ cười tỏa nắng nói: "Ấy, không sao đâu. Cơ mà sao cậu lại khóc thế? Bị lạc à? Có cần tôi giúp không?"
"Bị lạc ... à?"
Bỗng kí ức về cái ngày đầu tiên tôi gặp anh. Tôi đã bị lạc trong rừng và anh đã xuất hiện. Như một phép màu, Heeseung xuất hiện vào cuộc sống của tôi, rất nhanh và thoáng qua. Nhưng lại rồi để lại cho tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm không thể nào quên. Nghĩ đến, bất chợt lại nơi khóe mắt lại ương ướt.
"Ấy! Tôi nói gì không phải à? Hay cậu bị lạc thật? Không sao đâu, tôi sẽ giúp cậu mà. Đừng khóc nữa."
Jungwon tỏ vẻ bối rối.
"Có chuyện gì vậy, hyung?"
Một cậu nhóc xuất hiện. Trông cậu có vẻ nhỏ tuổi hơn Jungwon, cũng có mái tóc màu bạch kim, đôi mắt to tròn như một chú mèo, mặt như chiếc bánh bao, nước da trắng trẻo. Trông cậu nhóc ấy như một chú mèo con. Và, hai người như là một ...
"Jungwon à, anh làm gì mà để người ta khóc thế kia? Chuẩn bị chịu chết đi!"
Cậu nhóc ấy nói.
"Khoan đã, Sunoo!!! Cậu ấy bị lạc đường nên khóc thôi, đâu có phải là lỗi của anh đâu!!?? Thật đó!!!"
Jungwon biện minh.
Em ấy tiến về phía tôi, sau khi quăng cho Jungwon một ánh nhìn hình viên đạn, rồi lo lắng hỏi.
"Anh ơi, anh có sao không ạ? Anh bị lạc trong rừng ạ? Hay tên bạn trai của em đã bắt nạn anh phải không? Đừng lo lắng, có em ở đây rồi, hyung ấy không dám làm gì đâu, em sẽ đưa anh ra khỏi khu rừng, nhé? Vậy cho nên anh đừng khóc nữa ạ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[CHUYỂN VER] HEEJAKE | LẠC VÀO KHU RỪNG ĐOM ĐÓM
Fanfiction"Chắc chắn là...mùa hè năm tới. Anh ấy sẽ không tới nữa." CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.