5.

218 46 4
                                    

Lại vào một ngày mưa, tôi dẫn chị Aeri lên căn gác xép tồi tàn của mình.

Chị vẫn mặc áo trắng dài tay, mái tóc đen xoã dài và chiếc váy màu be chạm tới mắt cá chân. Chị đi theo sau, đầy dè dặt khi nhìn cánh cửa gỗ lưu lại những vết xước cũ được tôi mở ra. Không hiểu tại sao, nhưng khi mở cánh cửa này, tôi cảm giác như mình đã phơi bày mọi vết thương xấu xí của mình trước chị, ánh dương trong sạch của tôi.

"Mùi gỗ thích thật." Chị thì thầm, căn phòng lặng thinh nên giọng nói trong trẻo của chị càng vang lên thật rõ.

Tôi nắm lấy tay chị, dẫn chị đến ô cửa sổ lớn không có khung chắn ngồi hóng gió. Chị liếc nhìn túi vải màu trắng đã vơi nhiều kẹo trên bàn gỗ cười khe khẽ. Tôi ngồi đối diện, hơi bối rối mà liên tục nghịch nắp của bật lửa sắt.

"Minjeong à. Cai thuốc bằng kẹo thì tốt đấy, nhưng bỏ bữa là không tốt đâu." Chị nói rất khẽ, nhưng lọt vào tai tôi lại lớn đến lạ.

"Chị đoán được luôn sao?" Tôi nhếch miệng cười.

"Mùa hè còn mặc cardigan." Chị xích lại gần, chạm nhẹ vào vạt áo mỏng tang, thì thầm vào tai tôi.

Chính là cảm giác này. Cảm giác mọi bí mật đều trần trụi lộ ra dưới con mắt của người này. Nhiều lúc tôi nghĩ, chị Aeri trông không khác gì đứa trẻ sợ loài người luôn tìm cách trốn sau lưng mình. Nhưng lúc này thật khác, khuôn mặt chị không có chút tia sợ hãi, dù cười nhưng lại thê lương đến thế.

Chị cầm lấy cổ tay áo của tôi. Không ai biết trái tim tôi dường như đã ngừng đập vì lo sợ.

"Đừng hành hạ bản thân." Chị không vạch trần bí mật dưới lớp áo, chỉ nhỏ nhẹ thì thầm bên tai tôi.

Chỉ cần một chút nữa, Uchinaga Aeri hoàn toàn có thể vạch trần bí mật u ám cả đời không ai biết của tôi, nhưng chị đã không làm như thế. Từng cơn đau vô hình quặn thắt trong dạ dày, tôi tưởng mình sắp chết. Sự tự trách cùng lo lắng tưởng đã sớm đi mất giờ cuộn trào trong tôi.

"Em... không xứng." Tôi cười nhạt.

Tôi không hề xứng với sự lắng lo của một ánh dương như chị.

"Vậy chị cũng chẳng xứng."

Chị nói nhẹ tênh.

Trời bắt đầu đổ mưa lạnh ngắt, làn không khí mùa hè từ đất ẩm bắt đầu bốc lên, tôi thấy nóng, căn gác xép lại không có điều hoà. Tôi muốn bật cái quạt cũ ở góc phòng, chị lại nắm lấy tay tôi níu lại.

"Hôm nay chị ở lại được không?"

Tôi chôn chân tại chỗ.

"Chị không muốn về nhà."

Lạ thật, tôi luôn nghĩ rằng chị là người con gái luôn trở về nhà đúng giờ.

Nhưng tôi lại không nói ra. Tôi ngầm đồng ý, cầm lấy bàn tay chị, siết chặt. Chị lại cười, nhưng tôi chẳng thấy chị vui. Cơn mưa bên ngoài vẫn nặng hạt, chị thấy thế khép hờ cửa sổ, chiều đã tàn, đèn đường thị trấn lờ mờ, con đường bên dưới hiên dường như chỉ là ảo ảnh nhất thời, chỉ có người con gái đứng cạnh tôi mới là chân thật.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 02, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

winselle | lullaby of the rainNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ