Chương 4: Ấn tượng đầu tệ hại

248 39 0
                                    

Dùng hết sức lực dồn vào đôi chân, takemichi chạy thật nhanh hòng bắt được người phía trước.

Tên vô duyên, độc mồm độc miệng chùm đầu kín mít kia đã làm cậu tức giận và bây giờ cậu đang đuổi theo hắn.

//Tên chết bầm, tôi sẽ bắt anh dừng lại trả giá!!//

Thôi thì quay ngược thời gian để làm rõ mọi chuyện.

Lý do cậu đuổi theo hắn và vì sao hắn lại khiến cậu nổi điên

___20 phút trước________________________

Naoto đang đứng trước quầy lễ tân, bắt chuyện với một nữ y tá xinh đẹp...

!!!Đừng hiểu lầm anh thực ra đang hỏi han về việc làm giấy tờ xuất viện cho cậu chứ không phải cua gái nha. Nếu là một đứa con gái cậu đã xem xét lại vấn đề có muốn làm người yêu anh hay không, anh ga lăng, nhưng không bằng cậu...

Do anh làm thủ tục quá lâu nên cậu đã chọn cho mình một cái ghế gần đó rồi ngồi lên.

Thở hắt ra một hơi dài, nhẹ nhàng ghê chưa, biết vậy cậu khỏi đứng chờ anh, mỏi chân chết mất!?

"Lâu lắc, nhiêu đó làm cũng không xong"

"Vậy thì tự thân làm đi" giọng nói nam trầm đầy bỡn cợt vang lên bên tai

Takemichi chậm rãi liếc mắt qua...?

Tên quái nào đây? Không hề phát ra tiếng động vì cậu không nghe thấy cũng chẳng cảm nhận được hắn. Có thể ngồi kế cậu lại không bị phát hiện... Người này rất nguy hiểm.

Cậu trực tiếp lơ đi hắn mà tia mắt qua chỗ khác, nam nhân kia không hài lòng về thái độ của cậu liền đứng thẳng dậy. Hắn ta đi được vài bước liền cất giọng lên một lần nữa.

"Thằng nhóc lùn nhà cậu... Thái độ thật xấc xược

Đợi đến khi tên xấu xa đã đi mất dạng, cậu bây giờ mới bộc lộ vẻ mặt tức giận, nhíu mày khó chịu, răng nghiến ken két, đôi mắt vẫn chưa một lần rời khỏi nơi hắn khuất bóng, giọng cậu vang lên lí nhí trong họng.

"Tên thần kinh!? Rõ là kiếm chuyện trước còn đâm chọc tôi thiếu lễ độ?"

Vừa rời mắt cậu bỗng chú ý đến một chiếc bóp da nằm yên vị tại chỗ nam nhân kia từng ngồi.

Tay cầm lên, lật qua lật lại nó cuối cùng vẫn là lựa chọn mở ra khám phá bên trong.

"Ồ, 14 man... Thẻ đen... Satou Ryusei"

Thở dài đầy mệt mỏi, để cục nợ vào túi quần, cậu đi tìm cái tên trên thẻ căn cước kia. Dù có mất nết đến cỡ nào đi nữa cậu cũng nên trả nó tận tay hắn. Ừm cậu là người tốt, làm gương cho trẻ nhỏ sau này, không có gì phải cáu...

Tự nhủ bản thân là thế nhưng đường gân nổi to đùng trên trán đã bán đứng cậu. Chỉ tổ rước thêm phiền phức!!

Lục đục chạy khắp nơi, takemichi cuối cùng cũng thấy cái vóc dáng cùng áo khoác ngoài trong trí nhớ.

Định bụng gọi tên người nọ chưa kịp lên tiếng hắn đã chạy đi...

[AllTakemichi] Huyền ThếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ