" Nhớ chăm sóc bản thân đấy nhé, có lẽ sẽ lâu lắm chúng ta mới có thể về thăm con "
Đêm nay là đêm mà có lẽ Jake trằn trọc mãi, em cứ lăn qua lăn lại, rồi lại nghĩ đến những lời tạm biệt mà ba mẹ và anh, em chỉ mới gặp họ thôi mà bây giờ họ lại chuẩn bị trở về Úc rồi, vậy là em sẽ phải tiếp tục trơ trọi ở Hàn mà không có gia đình giống nhóc Ni-ki sao?
Bây giờ có lẽ em đã hiểu được cảm giác xa gia đình của nhóc ấy là như thế nào, nhưng em làm sao sánh bằng được, ít nhất em còn gặp được ba mẹ và anh trai, còn Riki, nhóc ấy đã không gặp gia đình mình từ khi quyết định sang Hàn rồi...
Thế là sáng đó Jake đi làm với bộ dạng đầy mệt mỏi, quầng mắt cũng có chút thâm.
Quản lý Yu cũng có hỏi em ổn không, em lại xua tay khẳng định mình hoàn toàn ổn, chỉ là hơi tiếc vì không thể tiễn gia đình ra sân bay. Yu Dong Yul thấy vậy liền xoa lưng mà an ủi, sau đó liền trở lại công việc.
Lịch trình hôm nay sẽ là chụp hình cho Weverse post sắp tới của nhóm. Do đó, nhóm sẽ được chia theo unit, em và Sunghoon sẽ cùng unit, sau đó là Jay và Jungwon và cuối cùng là Heeseung, Sunoo và Riki.
Quản lý Yu lại ưu tiên cho unit của Heeseung chụp trước để cho hắn có thể nghỉ ngơi. Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ, Jake mệt mỏi bước vào phòng chờ, trước khi đi, em còn bị quản lý Yu kéo lấy tay.
" Jake, em giúp anh 1 việc được chứ! "
" Vâng, hyung cứ nói "
" Hiện giờ anh đang rất bận, em vào xem vết mổ của Heeseung giúp anh nhé!"
Lời đề nghị của Dong Yul, Jake quả thật không biết nên nói gì, đã đồng ý giúp, chẳng lẽ giờ lại từ chối? Ai đời lại làm vậy.
" Jake? "
" À vâng, em sẽ giúp "
" Thế thì tốt rồi~"
Đành phải thế thôi, đi vào phòng chờ rồi làm như lời anh quản lý nói.
Thật không ngờ, khi vào, Jake lại thấy Heeseung đang ngủ, nhưng là ngủ ngồi.
Hắn có phải bị ngốc không ? Tại sao lại không nằm ra mà ngủ trong khi phòng chẳng có ai!
Em biết hắn rất chú ý hình tượng nhưng có phải hơi quá không, ít nhất cũng sẽ nghĩ đến việc ngủ ngồi sẽ mỏi cổ và đau lưng!
Nhẹ nhàng đỡ hắn nằm xuống ghế, sau đó rồi nhìn xuống vết phẫu thuật ở ngón chân, em nhẹ nhàng gỡ nó ra và thay bằng 1 chiếc băng gạc mới.
Chắc là do chăm chú quá nên Jake không hề biết là có người đang nhìn chằm chằm mình.
Đến khi đã hoàn thành việc, Jake mới kiểm tra xem hắn đã thức hay còn ngủ thì bất chợt chạm mắt với họ Lee kia.
Em suýt nữa thì đã la lên vì giật mình, chẳng biết dậy lúc nào, phải lên tiếng cho người khác biết chứ.
" Hyung..anh dậy từ lúc nào ? "
" Từ lúc em đang chăm chú thay băng gạc cho anh! "
HS thản nhiên trả lời." V..vậy em ra ngoài đây! "
Jake ấp úng trả lời.
