Chaeyoung mở cửa căn hộ, mùi cà ri thoang thoảng chạy đến bên cánh mũi. Đây có lẽ từng là mùi em yêu thích nhất, nhưng giờ em chỉ thấy chán ghét nó vô cùng.
Chán nản vứt túi xách lên sàn, em cẩn thận đặt đôi cao gót hơn năm phân của mình lên kệ giày sát cửa, lặng lẽ buông một tiếng thở dài. Tiếng dao cắt rau củ vẫn đều đều chạm lên mặt thớt và người đứng đấy, trong chiếc sweater vàng xắn tay và quần thể thao rộng rãi.
-Mừng em về, bé Chaeng.
Lalisa hớn hở bỏ mặc đống mì ý đang dần mềm oặt đi trên bếp, vội vàng chùi tay vào tạp dề và dang tay ra tỏ vẻ muốn ôm chầm lấy em. Chaeyoung không tránh né, để mặc cho chị hôn lên trán và môi mình, nhưng tuyệt nhiên chẳng có chút phản ứng nào cả.
-Em về vừa kịp lúc ấy -Lalisa bẹo lấy má người yêu mình, ra vẻ thật tự hào - Chị vừa nghiên cứu thành công món mì ống cà ri xoài cho em này. Chẳng phải em nói muốn ăn thử mì ống với xoài sao ?
Chaeyoung cúi xuống nhìn đôi bàn tay nứt nẻ vì rửa chén của người trước mắt, lại để ý đến những chỗ quấn băng cá nhân trên khắp các ngón tay hay những vết đỏ ửng do phỏng dầu từ lần làm bánh donut cho em lúc trước. Đáng lẽ chúng phải làm em đau xót, phải khiến em bực bội lên mà la mắng người yêu của mình vì đã bất cẩn, nhưng hiện giờ em chỉ thấy sự xấu hổ lan dần khắp người mình, hòa cũng nỗi uất ức từ những điều tiếng mà em phải chịu ở văn phòng làm việc.
Não bộ em cứ quanh đi quẩn lại những tiếng xì xào, những câu hỏi đùa cợt vào giờ nghỉ trưa, những nụ cười giả lả mỗi khi em xoay lưng bước khỏi phòng. Những lúc ấy em thấy bản thân mình thật kinh tởm, rằng cuộc sống của em thật thất bại. Đáng lẽ mọi thứ phải thật hoàn hảo, nhất là khi em đã chỉ ra chi tiết giai đoạn nào của cuộc đời em phải đạt được thứ nào, phải được ai tiến cử. Ấy vậy một vết mực nhỏ đã và đang dần hủy hoại hết thảy tất cả những chiến lược của em như cách một con cừu đen làm ô uế đi theme màu tinh khôi của bầy chiên trắng.
-Đừng đứng đó mãi thế, rửa tay đi em. Đợi mì chín là chị dọn đồ ăn ra ngay thôi, bé cưng của chị sẽ không phải đói đâu.
Lalisa cười khì khì, rồi lại tất bật quay lại với chuyện bếp núc. Chị không biết tiếng nước sôi lục bục làm Chaeyoung như muốn phát điên, phát điên vì sự thờ ơ đến vô tâm của chị.
-Lalisa, chúng mình cần nói chuyện NGAY! BÂY! GIỜ!
Em trầm thấp cất tiếng, tay mở bớt một nút áo blazer màu nâu hạt dẻ ra.
Người yêu của em thoáng khựng lại, một nốt trầm bao trùm cả căn nhà. Chị tắt bếp và lau tay sạch sẽ, lẳng lặng lại chỗ chiếc sofa màu kem ngồi. Mỗi khi bé cưng của chị gằn giọng thì chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.
Park Chaeyoung thả mình xuống bên cạnh chị, cố giữ một khoảng cách cố định cỡ hai gang tay. Đôi mắt thâm quầng giấu sau lớp kem che khuyết điểm của em xoáy vào đôi mắt biếc xanh của Lalisa trong lúc đôi môi hồng của em buông ra những chữ quá đỗi cay đắng: