-Trả đây! Trả Jisoo cho tôi! Đồ chó má, quân giết người!
Chị tóm lấy bó hoa cúc họa mi, quât túi bụi vào người em. Chị khóc đến khàn giọng, viền mắt sưng húp lẫn thâm quần.
Lalisa nghiêm người trước mộ, tay cầm dù che cho mái đầu nâu nhỏ của chị ấy, bình thản lắng nghe. Em chẳng biết phải nói gì lúc này, chỉ chăm chú nhìn vào góc vai áo bị ướt của chị ấy.
Em có thể làm gì bây giờ?
Người chết cũng đã chết rồi, người sống cũng chỉ có thể tiếp tục sống thôi.
Mưa phùn trút lên vai em khi em bế chị ấy vào xe. Chị ấy yếu ớt thật, chỉ vì khóc mà đến ngất xỉu.
Em đánh lái một vòng, đi về hướng ngược với nhà mình. Em không muốn đem chị ấy về nhà . Em biết chị ấy ghét em.
Căn hộ của gia đình ấy ấm áp, theo tông nâu. Dalgom vẫy vẫy chiếc đuôi bông của nó và theo em vào phòng ngủ, ư ử giữa lúc em đang cố giúp chị thay ra bộ đồ ướt. Bức hình Kim Jisoo mặc cảnh phục được đặt ngay ngắn trên bàn trang điểm của chị, cạnh lọ kem dưỡng da đã đóng cả lớp bụi mờ.
Em dọn dẹp nhà, quét sạch những mạng nhện trên góc tường. Em lau chùi nhà tắm lẫn phòng bếp, cố gắng nấu gì đó bằng mớ nguyên liệu ít ỏi còn lại trong tủ lạnh. Thỉnh thoảng em sẽ tất tả chạy lên chiếc cầu thang gỗ, cuống quít thay khăn hay chỉnh lại mền, xoa lấy lưng chị trong mỗi câu chị nói mớ.
Em biết em có lỗi, em biết mình có dùng cả đời này cũng chẳng thể nào trả lại được. Em chỉ có thể dành chút mọn mằn này để đáp lại, em chỉ tiếc là không thể dâng cả mạng của chính mình cho chị.
Em chỉ tiếc không thể làm chị một lần nhìn về phía em.
Chaeyoung nói rằng em ngốc nghếch, BamBam lại chê em khờ dại. Em chỉ có thể cười xòa bỏ đi, em tin rằng chỉ cần em còn sống thì sẽ còn mãi bảo vệ chị.
-Chặn bắt giao dịch ma túy lúc 4 giờ chiều ngày nay. Đừng đi trễ đấy Lice.
Em gật đầu, tay mân mê xếp gấp những con hạc giấy. Em vuốt cho thẳng nếp cánh, rồi lại cố làm cho thân của nó phồng lên. Giờ thì chú hạc màu hồng lại có phần nhìn như một con bồ câu nướng củi.
Ấy vậy mà em lại cẩn thận nâng nó lên, bỏ vào chiếc lọ thủy tinh cao hơn mười phân, thứ mà trong bụng vốn đã nuốt đầy những con chim giấy vừa lớn vừa nhỏ.
Em xếp những thứ này làm gì?
Em không biết.Tựa như cách em không biết phải làm gì với cuộc đời mình sau khi cha mẹ mất, nhưng ít nhất lúc ấy Jennie đã nói với em rằng cảnh sát thật ngầu.
Lisa cúi đầu nhìn vào hai bàn tay của mình, thô và đầy sẹo. Tâm trí em hãy còn kinh hoàng sau từng đó thời gian và dường như trước cánh mũi vẫn đang chập chờn đâu đây mùi thuốc súng.
Em đã bắn người ấy, chúa ơi!
Em đã bắn chị ấy. Chúa ơi...