‣ chương thứ bảy: tôi đã quên thật rồi.
" 𝙞𝙩 𝙬𝙖𝙨
𝙖𝙡𝙬𝙖𝙮𝙨
𝙮𝙤𝙪 "—
song ngư ngồi trước giá vẽ, cả căn phòng rộng lớn không ai phát ra tiếng, tất cả sinh viên đều đang hoàn thiện bài tập của mình, tiếng quạt trần trên trần nhà chạy vo vo, giống như tiếng gió, ánh nắng nhàn nhạt tràn qua cửa sổ, phủ lên dáng hình người con trai trên bức vẽ.
nam sinh cao gầy đứng dựa vào bức tường loang lổ cũ nát, đến độ lộ ra từng hàng gạch đỏ mờ phía dưới, ánh đèn đường vàng vọt, chiếu lên khuôn mặt anh, một nửa chìm trong bóng tối. anh mặc áo thun màu trắng, áo khoác da, mái tóc đen hơi rối, nhìn vừa sạch sẽ lại vừa như có chút gì đấy ngỗ nghịch. hàng lông mi cụp xuống, đôi mắt đen nhuốm màu suy tư, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, khói trắng mờ ảo che khuất đi chiếc nhẫn bạc trắng bóng trên ngón tay anh. trong không gian mờ ảo này, cộng thêm loại khí chất hư hỏng trên người ai, càng giống như một con kiệt mã đang ẩn nấp trong bóng đêm, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén.
song ngư chấm xuống nét màu cuối cùng, hơi lùi lại để ngắm nhìn bức tranh trước mắt, cả người bỗng nhiên ngây ngẩn.
mơ màng thế nào cuối cùng lại vẽ anh.
không. là anh, mà cũng chẳng phải là anh. người trên tranh có khuôn mặt góc cạnh, nét nào ra nét đấy, đường nét thân thể mạnh mẽ nam tính của vũ nhân mã. đồng thời, cũng lại mang dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần, một thân hơi thở "thiếu niên bất lương" của rios.
song ngư cũng không hiểu vì sao cô lại mường tượng nên một ảo ảnh méo mó như vậy. đáng lý ra đã rất lâu rồi vũ nhân mã không còn xuất hiện trong suy nghĩ của cô hàng đêm nữa, cô đã quên anh cùng thứ tình cảm đơn phương chóng nở sớm tàn của mình, nhưng giờ này phút này, đột nhiên cô lại vô thức nghĩ về anh.
có lẽ là do rios.
rios. những lời anh nói đêm qua vẫn còn in đậm trong suy nghĩ của song ngư, chấn động như chính sự xuất hiện của anh ngay từ những ngày đầu tiên, khiến trái tim cô thổn thức không yên, cả ngày nay cũng đều không sao tập trung được. anh hư hỏng, kiêu ngạo, không coi ai ra gì. anh dịu dàng, ôn nhu chăm sóc yêu thương cô. anh hèn mọn, đau khổ, cẩn thận từng chút một. anh nói, anh có cảm xúc, anh có thật.
quá mức vô lý.
nhưng song ngư cũng chẳng thể hiểu được tại sao bản thân lại có một mặt cứ cố chấp tin tưởng anh, vô điều kiện, bất chấp nó có hoang đường đến đâu, cô tin anh.
cô tin lời anh nói.
"anh đến tìm em."
song ngư cả người dại ra, sau đấy lại nhớ đến những hành động to gan lớn mật của anh sau đó, thoáng chốc mặt đỏ tim hồng. cô vậy mà, mộng xuân?
cô đơn đến điên rồi sao?
.
nhân mã đã chạy suốt từ bãi để xe của sinh viên vào tới khoa mĩ thuật ở tận phía đông của khuôn viên trường đại học.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ sagxpis ] mộng cảnh.
Romancetất cả bắt đầu từ một giấc mơ kì lạ của nhân mã. mong cho mỗi linh hồn lang thang trên thế gian này, đều sẽ tìm được một nửa của riêng mình. hệ liệt 12cs;độc mộc.