Chương 5

269 8 0
                                    

Chương 5:

Sau một hồi im lặng tôi và Triệu Văn nhìn nhau.

Cô ấy nuốt nước miếng vỗ vào vai tôi: "Cậu ngốc à? Mau nhận đi..."

Cô ấy lại tiếp tục nói: Tương lai mà có gặp được anh nào đẹp trai thế này nữa thì nhớ đẩy cho tớ nhé."

Tôi không muốn nói chuyện phiếm với cô ấy.

Tôi là một người khá nhút nhát, và tôi cảm thấy hơi sợ khi phải nhận 66,000 tệ từ đối phương khi chỉ mới gặp nhau lần đầu.

Tôi nhanh chóng chuyển trả lại.

Vài giây sau.

Cố Hành Tri: ?.

Tôi cẩn thận giải thích: Nhiều quá, hơn nữa tôi thấy chúng ta cũng không quá phù hợp...

Tin nhắn vừa gửi thì thấy bên kia hiện lên dòng chữ: "Đang nhập văn bản...", nhưng sau một lúc lâu tôi cũng chẳng nhận được tin nhắn của anh ấy.

Tôi thở dài một hơi.

Chắc là, anh ấy cảm thấy cho tớ thể diện mà không cần.

Trong khi Triệu Văn còn đang tiếc nuối thì tôi dắt cô ấy cùng đi mở hộp đen.

Nhưng mà...

Tôi không biết tại sao nhưng tôi luôn thấy bóng dáng của Cố Hành Tri trong A Tác phía đối diện.

Con ngươi như đá phỉ thúy đen không ngừng hiện lên trước mắt tôi.

Thế là sau vài trận tôi đã bị chửi như chó chỉ vì mấy món ăn.

Tôi nhất định là bị điên rồi.

Sau năm lần thua liên tục, Triệu Văn giữ chặt cánh tay đang định tiếp tục vào trò chơi của tôi lại, vẻ mặt cô ấy buồn buồn: "Chị ơi, chị mà còn thua nữa thì em xuống đồng thật đấy."

Nói xong nhân vật của cô ấy nhanh chóng nhảy xuống máy bay.

Tôi cũng chán nản mà bắt xe về nhà.

Sau đó ___

Tôi bị người ta chặn dưới lầu trước cửa nhà mình.

Đối phương là Cố Hành Tri, người vừa chuyển khoản cho tôi 66,000 tệ.

Anh ấy dựa vào tường, đưa mắt nhìn tôi. Khi đứng đối diện nhau tôi mới biết anh ấy cao hơn tôi rất nhiều.

Đại khái là... rất khó để đứng đến cằm anh ấy.

Người này giống như chẳng sợ xấu hổ mà đi thẳng vào vấn đề: "Không hài lòng về tôi sao?"

Tôi sợ sệt lắc đầu.

Là sợ anh ấy không hài lòng với tôi.

"Vậy tại sao không nhận lì xì?"

Trong lòng tôi âm thầm oán trách, cái gì mà tiền lì xì chứ, rõ ràng đó là một khoản tiền rất lớn.

Nhìn thấy tôi không nói gì nên hình như người này hiểu lầm: "Chưa đủ sao?"

Tôi định mở miệng giải thích anh ấy đã nhanh hơn một chút, trong lời nói mang theo thăm dò: "Vậy thì, thêm một số không nữa nhé?"

... tôi không thể nói thành lời.

Trong lúc tôi còn đang im lặng thì Cố Hành Tri tin chắc bản thân đã đoán được ý tôi, anh ấy đi ra một góc lấy điện thoại ra gọi điện.

Tôi là người phản ứng có hơi chậm, lúc này tôi mới bước đến và định giải thích với anh ấy.

Nhưng mà.

Vừa đến gần đã thấy anh ấy đưa lưng về phía tôi, nhỏ giọng nói với người đầu dây bên kia: "Cho tôi mượn ít tiền."

Có thể người bên kia hỏi anh ấy mượn làm gì, anh ấy không hề phát hiện ra tôi đến gần, nghiêm túc hạ giọng nói.

"Dùng lấy vợ."

[HOÀN] Cuộc Xem Mắt Cấp Thần Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ