"Haruto là du học sinh, gặp anh Asahi là đồng hương lại còn chung sở thích máy móc nên hai người đó thân nhau luôn. Vậy mà lúc trước em cứ nghĩ Haruto của em với cả anh đấy yêu nhau."
"Rồi sao thằng đó chịu quen mày? Đẹp trai mà sao không có mắt nhìn gì hết trơn."
"Em đẹp trai mà? Với vẻ đẹp này của em thì Haruto đổ rầm rầm cũng là điều dễ hiểu mà anh? Mà đây là bản báo cáo của anh à? Bị thầy chê là phải."
Vừa nói Jeongwoo vừa lấy bản báo cáo của mình ra chỉ chỉ
"Nhìn nè, người ta viết báo cáo đậm chất học thuật, gãy gọn nhưng đủ ý. Bản báo cáo này hấp dẫn chẳng thua kém gì người viết nó hết."
Mấy câu tự luyến của Jeongwoo đối với Jaehyuk cũng như nước đổ đầu vịt cả thôi. Vì Jaehyuk quá rỗi nên Jeongwoo rủ cậu vào nhóm để học hỏi.
Nhóm của Jeongwoo đang mô phỏng dựa trên hiện tượng hấp thụ và phản xạ ánh sáng-một thiết bị độc màu hoạt động gần như một chiếc cảm biến. Nếu mô hình này thành công thì sẽ rất có ích cho ngành thời trang, vì nó cho phép so sánh màu sắc lên da có hợp không và khi điều kiện ánh sáng yếu thì màu sắc sẽ thay đổi như thế nào. Jaehyuk không rõ lắm, chỉ hiểu mơ hồ về nó nhưng cảm thấy mô hình này rất tuyệt vời.
Công việc của Jaehyuk là làm chân chạy vặt, lấy ốc vít, đi kiểm lỗi, ngồi đánh bóng, đi mua thuốc kính, thậm chí việc ngồi tạo sắc màu cho cơ sở dữ liệu cũng có phần Jaehyuk. Cậu cứ phải nhìn một món đồ rồi dò trong bảng màu một mã màu y hệt suốt, cứ ngỡ rằng sắp hoa mắt đến nơi. Nhưng so với Jaehyuk thì mọi người vất vả hơn nhiều. Áp lực thời gian, tính cầu toàn, và những lỗi phát sinh thêm khiến bộ óc ai nấy đều căng như dây đàn.
Jaehyuk nhớ đến khoảng thời gian làm Jasa cùng Asahi và khoảng thời gian tự làm bé Jasa nhỏ một mình. Hình như Jaehyuk cũng từng áp lực, khổ sở như vậy nhỉ.
"Jasa của chúng mình nay đã biết lau những nơi bị ướt nước rồi. Nhưng không may Jasa va hơi mạnh vào miếng gỗ không ngay ngắn. Miếng gỗ rơi xuống đè rớt khớp tay của Jasa. Tớ tức đến mức dùng búa đập nát miếng gỗ đi, nhưng tớ chẳng hả giận mà còn bị mắng, tay tớ cũng bị mấy miếng vụn nhỏ đâm vào, đau chết mất."
Jaehyuk vừa buồn vừa xót, buồn vì nhìn Jasa mà cậu tỉ mỉ hàn nay đứt lìa một cánh tay qua tấm ảnh Asahi gửi, xót khi biết Asahi bị thương. Nhưng điều đáng buồn hơn hết, đấy cũng là tin tức cuối cùng mà Jaehyuk nhận được từ Asahi.
Câu lạc bộ đã có một văn phòng hoạt động đàng hoàng. Mọi người dành ra cả ngày trời để quét dọn cũng như trang trí, bày biện. Không đủ kinh phí để trang bị máy móc, mỗi người đành phải tự dùng laptop cá nhân. Và vì để có tiền sinh hoạt, câu lạc bộ cũng nhận dự án về nhiều hơn.
Một ngày khác, Jaehyuk nhận được thông báo trên hangouts của câu lạc bộ rằng tiền quỹ có biến động đến đáng sợ, một số tiền lớn được chuyển vào, quan trọng là nó không phải từ tài khoản ngân hàng của thầy chủ nhiệm và hiện tại cũng câu lạc bộ cũng chẳng nhận thêm dự án nào hết.
Thứ bảy tuần đó Jaehyuk đến văn phòng xem chuyện gì đang xảy ra, đập vào mắt cậu là một con robot có vẻ ngoài giống hệt Jasa. Tim Jaehyuk hụt đi một nhịp, một cảm giác khó tả dâng lên. Jaehyuk không dám nhìn thẳng vào con robot, cậu sợ thứ cậu đang mong chờ không phải Jasa, cậu sợ mình phải thất vọng tràn trề khi Jasa vẫn đang ở đất nước xa xôi kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Jaesahi| Cậu tỏ tình với tớ đi
Fanfiction"Cậu thích người khác chưa? Chưa thì cậu tỏ tình với tớ đi"