Đa nhân cách (2)

3.2K 148 2
                                    

Tôi mệt mỏi nằm sấp trên giường chùm mềm nhắm mắt không vô, hai mắt dưới xuất hiện quàng thăm đen, thể hiện cho việc người ngủ không đủ giấc.

Tôi thở dài nhìn đồng hồ kêu tích tắc, nhớ tới chuyện tối hôm qua, ngay lúc thấy y mở miệng nói, tôi không trả lời, bối rối cất bước chân chạy vào phòng đóng cửa, nhảy lên giường chùm mềm kín mít, không dám ngủ khi y bước vào, chờ lâu không nghe thấy tiếng cửa mở, tôi từ khi nào chìm vào giấc ngủ say...thế là bỗng tự giác mở mắt tỉnh dậy.

Tôi mơ màng không biết mình ngủ bao lâu, nhưng vẫn là không thấy bóng dáng y nằm bên cạnh.

May thay thấy ánh sáng lọt qua khe cửa, tôi mới dám ngồi dậy đi xem xem.

Vừa mở cửa, câu nói quen thuộc của y mà tôi nghe nhiều lần cất lên.

"Em dậy rồi à"

Y ngồi trên ghế chống cắm, mỉm cười nhìn tôi, như thể là đang mãi chờ tôi tỉnh dậy.

Ngay lúc tôi chưa kịp đáp lại một tiếng vâng, y đã cất lên giọng nói êm ái dễ nghe, vỗ tay trên đùi vài cái, y bảo:

"Lại đây"

Trông như y không có gì là tức giận, vì y từng nói, nếu tôi không chịu ngủ, y sẽ buồn và thất vọng.Tôi nghe lời y, bước tới ngồi trên đùi y.

Cả hai rất sát nhau, tôi có thể nghe thấy âm thanh nhỏ tiếng tim đập từ y.

Các ngón tay thon dài trắng trẻo của y, nắm lấy chiếc eo nhỏ của tôi, lần lượt luồn vào trong áo, liên tục vuốt ve vòng eo gầy của tôi, khiến tôi hơi nhột liền run nhẹ, rên một cái.

"Ưm..."

Cứ tưởng y sẽ chú ý phát hiện quàng thăm dưới mắt tôi, lo lấy lo để, nhưng không.

"Có thật em hôm qua đã uống thuốc chưa?"

Y đột nhiên sát gần tôi, hỏi với giọng nói đầy trìu mến tao nhã.

Điều đó khiến tôi chột dạ, bỗng chốc cơ thể cứng đờ, bàn tay đặt trên ngực y, co rút hơi nắm níu nhẹ trên áo sơ mi.

Nhìn y như đang dò xét muốn tra vấn bằng được, làm tôi hơi hoảng, đôi mắt xanh biếc đầy sự lo âu, đảo mắt ngước nhìn xuống dưới, trốn tránh ánh mắt đen láy của y, nếu không, sẽ khiến tôi gợi nhớ lại ánh mắt lan tỏa đầy sát khí nhìn chăm chăm tôi vào hôm qua.

Tôi lắc đầu, nhíu mày nhắm mắt phủ nhận lời nói của y:" Từ Ân, em không có, không có"

Cách ăn nói hoảng hốt bối rối của tôi, làm sao có thể qua mắt được y.

Tôi biết thế nào cũng bị phát hiện, nhưng nếu nói thật, e sợ y sẽ ghét mình.

Tôi không thể chịu đựng cảm giác khi bị y xa lánh chán ghét, nó quá cô đơn.

Trông y không có gì thất vọng, vẫn giữ nguyên biểu cảm xinh đẹp ôn hòa trên gương mặt.Y ôm càng chặt, ghé sát bên tai tôi, thủ thỉ:

"Em biết anh ghét nói dối mà nhỉ?"

Tôi tỏ vẻ lo âu, dưới ánh mắt trìu mến nhưng đầy gắt gao áp lực từ y, thật sự khiến tôi cảm nhận chút nặng nề trong lòng.

[ĐM] Biến thái Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ