Chương 12

40 2 0
                                    

"..." Thẩm Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, theo bản năng trả lời, "Bạn, bạn cùng lớp."

Chu Từ Dẫn mặt không đổi sắc, thẳng thắn nói: "Tớ chưa bao giờ ăn cơm chung với bạn cùng lớp."

Thẩm Du thiếu chút nữa bị sặc, hoàn toàn không biết anh muốn nói gì. Cô cố ngăn cản bản thân liên tưởng theo hướng khác, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, cô hoàn toàn không kiềm chế được suy nghĩ không hiểu sao lại nổi lên trong lòng mình.

Kỳ thật cô hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ có loại tâm tư này đối với mình.

Nhưng không hiểu sao, trước kia mặc kệ là ai đối xử thân mật với cô, cô cũng không nảy ra suy nghĩ này trong đầu, nhưng chỉ với vài câu nói của anh thì loại tư tưởng này liền xuất hiện.

Một lúc lâu sau, Thẩm Du che giấu cảm xúc tiếp tục ăn, mơ hồ nói: "Học tập thật tốt đi."

"..." Chu Từ Dẫn hoang mang, "Tớ hỏi cậu quan hệ của chúng ta, cậu lại đột nhiên bảo tớ học tập thật tốt là có ý gì?"

Lần này Chu Từ Dẫn không đợi cô mở miệng nữa, nâng cằm lên, trực tiếp đưa ra kết luận: "Hai chúng ta là bạn bè, biết chưa?"

Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát.

Hai má Thẩm Du đỏ bừng, cô lập tức cúi đầu, dùng tóc che giấu một bên mặt của mình, lắp bắp nói: "Đúng rồi, tớ, tớ chính là nghĩ như vậy. Hai chúng ta là bạn bè, là bạn ..."

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên hiẻu được ý tứ của câu nói này, ngước mắt lên nhìn anh, ấp úng nói: "Chúng, chúng ta là bạn bè sao?"

Chu Từ Dẫn lập tức trầm mặc xuống, hừ nhẹ một tiếng: "Cậu lại có ý kiến?"

Vốn dĩ cô đúng là xem anh như bạn bè.

Nhưng không biết anh đang nghĩ gì, cũng bởi vì vậy mà mỗi lần trong lòng nghĩ đến khi ấy, đều sẽ thêm từ "có lẽ"

Họ có lẽ là bạn bè.

Giờ phút này, lời nói từ trong miệng anh nói ra làm Thẩm Du giật mình, ngơ ngác lắc đầu: "Không có." Nói xong, cô lặp đi lặp lại một lần nữa, giống như một đứa ngốc: "Chúng ta là bạn bè."

Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Thẩm Du, Chu Từ Dẫn bỗng nhiên có chút buồn cười, anh nhếch khóe miệng, thấp giọng chuyển đề tài: "Mau ăn đi, lát nữa cứ trực tiếp trở về lớp học, bây giờ ký túc xá cũng đóng cửa rồi."

"Tớ ăn xong rồi."

Thẩm Du vừa nói vừa lấy một bịch khăn giấy từ cặp sách ra, đưa một tờ cho Chu Từ Dẫn. Tâm tình của cô hiển nhiên rất tốt, còn có cảm xúc muốn trêu chọc anh. Biểu tình ra vẻ ghét bỏ, ý cười lại không giấu được: "Tớ lúc nãy muốn hỏi cậu, cậu ăn cơm xong sao không lau miệng."

Chu Từ Dẫn: "..."

Anh bị cô làm cho tức giận cười gằn, nhận lấy khăn giấy, tức giận lau miệng, động tác vừa thô ráp vừa mạnh, như đang biểu đạt ý kiến với cô. Sau đó mạnh mẽ đứng dậy, bưng bát lên đi về phía một cái thùng, đổ thức ăn thừa vào trong đó.

Thẩm Du ngồi tại chỗ, không sốt ruột đuổi theo anh như trước, cô nhìn Chu Từ Dẫn giả bộ tức giận, cảm thấy có chút buồn cười.

[Edit] Thanh Thanh Dẫn Nhĩ - Trúc DĩNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ