Một tháng nữa lại trôi qua, khối 12 đầu tắp mặt tối với đống bài vở bởi chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kì thi. Những câu hỏi và thắc mắc của Minhyung từ sau buổi hôm đó vẫn chưa có câu trả lời tại người có thể trả lời vẫn chưa xuất hiện.
Đúng vậy, từ sau buổi hẹn đến nay cậu vẫn chưa lần nào xuất hiện. Anh đã đi khắp nơi tìm cậu nhưng không một ai biết cậu đang ở đâu. Mọi phương thức liên lạc vẫn hoạt động tốt bởi mỗi lần anh gọi, chuông đều đổ chỉ là không có ai bắt máy. Mỗi ngày đều đứng trước cổng nhà cậu chờ nhưng đèn trong nhà chẳng bao giờ được bật. Hỏi thầy cô thì chỉ bảo Donghyuck xin nghỉ một thời gian, hỏi Jaemin thì biết rằng gia đình cậu đã chuyển đi còn lý do và tình hình hiện tại của cậu thì Jaemin cũng không biết.
Cảm giác lo lắng bao trùm lấy anh cả tháng nhưng anh vẫn phải tỉnh táo chuẩn bị cho kì thi. Cho đến một buổi chiều, hôm đó lớp anh không có tiết buổi chiều, như thói quen sau mỗi buổi học anh đều lên sân thượng của trường để ngắm nhìn cảnh phía dưới, cũng coi như thư giãn sau giờ học. Như mọi hôm, anh đứng gần mép sân thượng bên cạnh rào chắn, mắt anh vô thức lướt xuống cửa lớp của Donghyuck, thấy một bóng dáng không thể quen thuộc hơn vừa bước từ cửa lớp ra, dù chỉ là bóng lưng nhưng anh chắc chắn đó là cậu, không thể nhầm được. Anh liền chạy xuống cửa lớp, nhìn vào chỗ ngồi của cậu, vẫn chỉ có mỗi chiếc ghế trống.
Không thể thoát khỏi cảm giác thất vọng, anh lại ra chỗ cây mà ngày trước chính anh buông những lời tổn thương cậu, cười nhẹ một cái, cho một tay lên che mắt rồi tự nhủ chắc là do nhớ cậu quá nên sinh ảo giác. Anh nghĩ rằng đây là sự chừng phạt của Donghyuck đới với anh, thay cho những ngày tháng trước kia cậu chạy theo anh mỗi ngày mà chỉ nhận được những lời cay đắng.
Ngồi dưới gốc cây một hồi lâu, anh nhanh chóng xốc lại tinh thần, chuẩn bị đi về chuẩn bị cho lớp học thêm tối nay. Vừa đứng lên quay lại, có một thân nhỏ bé va vào ngực anh nhưng người ngã về sau lại là anh. Sau khi đững vứng mà nhìn người trước mặt, anh lần đầu tiên hiểu cảm giác chết trân là như thế nào, là cậu, cậu đang đứng trước mặt anh, dù hơi gầy hơn nhưng đúng là cậu. Anh sợ lại là do ảo giác nên bước đến đứng ngay trước mặt cậu, dơ tay lên xoa xoa mái tóc màu nâu hạt dẻ xù của cậu. Nhiệt độ từ tóc cậu chạy thẳng lên não anh, sau khi xác định cậu đang đứng đó, anh liền dang tay ôm chặt lấy cậu, đầu gục hẳn xuống vai cậu.
Cả hai người đứng ôm nhau mà không ai nói một câu gì, không phải là không có gì để nói, chỉ là có quá nhiều câu hỏi mà không biết bắt đầu từ đâu. Ôm một lúc lâu, cả hai mới thả nhau ra, anh lướt từ trên xuống dưới một vòng, cậu lại gầy hơn lần cuối gặp rồi. Hiện tại anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu nhưng không thể nói lời nào, cổ họng như bị mắc thứ gì bên trong, chỉ biết đứng đó nhìn.
Sau khi bình tĩnh lại anh kéo cậu ra vườn hoa dại sau trường học. Đây là nơi anh với Jeno thường đến mỗi lúc rảnh, ở đây là bãi đất trống bị bỏ hoang nên cỏ mọc lên lộn xộn, có hoa nhưng toàn là hoa dại. Mỗi tháng anh và Jeno đều dọn dẹp một lần rồi cho mấy con mèo hoang thường hay lui tới ăn.