Chương 5

2.4K 167 4
                                    

"Nếu cô ấy là mẹ tôi..thì khi cô ấy mất tôi cũng sẽ suy sụp như vậy. Vì chẳng ai muốn mất đi nụ cười này cả, nó thật sự rất đẹp"

Hắn bật cười xoa nhẹ vào đầu cậu

"Cảm ơn cậu vì hôm nay đã đồng ý cùng tôi đến đây"

Cậu hướng mắt nhìn lên phía mặt trời

"Không có gì ạ, cảnh nơi đây thật sự rất đẹp. Tôi rất thích"

Hắn ngẩn người rồi nói thầm

"You are my sun"

"Dạ?? Khun Vegas vừa nói gì vậy tôi nghe không rõ"

"Không có gì, cậu đói chưa?"

Nhắc đến ăn cậu mới nhớ, sáng giờ cậu vẫn chưa có gì bỏ bụng ngồi trên xe với hắn chiếc bụng của cậu luôn phất cờ khởi nghĩa

"Dạ...đói ạ tại sáng tôi vội quá chưa ăn được gì cả"

"Vậy đi ăn thôi, nhịn ăn sẽ không tốt cho dạ dày đâu"

Vegas chở cậu đến một quán ăn bình dân, gì chứ người như hắn cũng quan tâm đến một quán nhỏ như này sao? Bình thường cậu luôn thấy hắn vào những nhà hàng xa xỉ kia mà

"Ôi, Vegas lâu lắm rồi mới thấy cháu"

Một bà lão đi từ trong quán ra ôm lấy hắn, Vegas không lảng tránh gì cả mà cũng dang tay ôm lấy bà

"Tại dạo này công việc của cháu hơi bận nên không thể thường xuyên đến thăm bà được"

"Bà còn nhớ ngày nào Vegas còn bé tí theo Pim đến đây ăn mà giờ đã lớn và thành đạt như thế rồi. Chắc hẳn mẹ cháu sẽ rất vui khi thấy cháu như này"

Pim? Đó không phải tên của mẹ hắn sao, cậu ngơ ngác quan sát từng hành động lời nói của hai người họ. Ai đó làm ơn giải thích cho cậu chuyện gì đang xảy ra đi. Bà lão đưa mắt sang nhìn cậu rồi mỉm cười đầy phúc hậu

"À..mà cậu bé bên cạnh cháu là ai vậy?"

Hắn kéo cậu lại gần rồi đáp

"Đây là Pete thưa bà, bạn của con"

Cậu lịch sự chấp hai tay cúi đầu chào bà

"Con chào bà ạ"

"Được rồi hai đứa mau vào quán đi"

Không gian trong quán được bày trí theo phong cách cổ điển trông rất ấm cúng, cậu rất thích chỗ này vì nó mang lại cảm giác thoải mái cho cậu

Mải ngắm nhìn khung cảnh mà cậu quên mất có một con mắt đang nhìn mình từ nãy giờ

"Cậu thích không?"

Cậu mỉm cười ngắm nhìn xung quanh

"Dạ..thích lắm ạ"

Đồng tử chợt dừng lại tại một bức tranh hoa hướng dương. Đó chính là nơi mà mộ của mẹ Vegas được đặt mà không phải sao?

Thấy cậu chăm chú nhìn vào bức tranh, hắn chợt hiểu ra điều gì đó vội lên tiếng giải thích

"Lúc còn sống mẹ tôi đã vẽ bức tranh đó, bà còn nói với ba tôi khi bà mất hãy đặt ngôi mộ của bà trên ngọn đồi hướng dương tôi vừa đưa cậu tới. Vì bà muốn ngắm nhìn mặt trời mỗi ngày"

[ VegasPete] Màu nước mắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ