6. Ai mà thèm lo cho Yeonjun chớ!

783 85 25
                                    

Mấy ngày sau, cụ thể là đến ngày thứ bốn, Choi Yeonjun không ngày nào xuất hiện trước cửa hàng tiện lợi chỗ Beomgyu làm, dù em đã đổi ca sớm hơn. Thật ra anh đang nằm bẹp ở nhà suốt mấy ngày do đột nhiên phát bệnh, tỉnh táo còn không nổi để lết ra cửa nhận đồ ăn giao đến chứ nói chi đi đâu.

Em nghĩ rằng Yeonjun chán em rồi, vì em chỉ là đồ mít ướt. Lần này tới lượt quản lý cửa hàng hoang mang khi thái độ của nhân viên mình thay đổi thái độ chóng mặt. Beomgyu bị mắng vì bản mặt nhìn như đưa đám nên chỉ dám biểu hiện cảm xúc bằng cách kẹp trên đầu một cây kẹp hình đám mây đen làm mấy cậu nhóc mua hàng không rời mắt nổi.

Vào tận ngày thứ năm, em sắp khóc đến nơi rồi đây, còn vài phút nữa tan ca mà em vẫn không thấy Yeonjun xuất hiện hay thậm chí là đi ngang. Tâm trạng buồn bã vác cặp đi về, thế nào lại tâm linh mà rẽ về hướng nhà anh. Em nhớ rõ đường đến đó mồn một ấy nhé.

Đứng cứng đờ trước cửa, Beomgyu đấu tranh tư tưởng dữ dội xem có nên làm gì tiếp không hay quay đầu về. Nhưng mà đã đến rồi mà về thì có hơi...

Ding dong!

Chuông cửa vang lên, 3 phút không nghe tiếng động gì. Em đánh liều thử xoay nắm cửa, kết quả cửa không khoá. Yeonjun nằm trong nhà cũng bất lực, hiện tại ngoài nằm rên hừ hừ thì không làm gì được.

Beomgyu đã vào được trong nhà, tối thui khiến em hơi sợ, và cũng có chút hoài nghi anh trốn trong nhà nuôi ngải.

Ngoài trời đột nhiên lại đổ mưa to, sấm chớp đùng đùng càng làm em sợ gấp bội.

"Yeonjun! Anh có nhà không...?"

Không nghe tiếng trả lời, em lọ mọ đi tới mở đại cửa một phòng. Nó cót két mở ra không khác gì cảnh trong mấy phim kinh dị. Beomgyu xanh mặt khi nhìn thấy có sinh vật nằm rung trên giường trùm chăn kín mít, em chắc khoảng 70% đó là Yeonjun rồi, nhưng đời đâu ai ngờ, lỡ như quái vật thì biết tính sao.

Đến khi sấm chớp loé lên sáng cả căn phòng, thì Choi Yeonjun mới hiện nguyên hình với gương mặt nhợt nhạt như vong. Em la toáng lên quăng cặp vào cái cục đang nằm. Anh hự một cái rồi gần như bất tỉnh.

"Ấy chết! Yeonjun anh có sao không?"

Sao mà không sao nổi, chỉ sợ sắp tắt thở thôi. Beomgyu hoảng loạn chạy đến xem xét. Cả người anh nóng rực, nhưng lại rung rẩy vì lạnh, cảm cúm rồi. Không phải vì hôm trước đấy chứ?

Em lo lắng chạy vèo đi mua thuốc, nhúng khăn ấm đắp cho anh, cả đêm cứ ra ra vào vào thay nước, nằm canh sợ anh làm rớt khăn. Đến gần sáng mới gật gù ngủ quên.

Yeonjun thì tuyệt rồi, sung sướng như tiên, được chăm chu đáo như vậy không khỏi cũng uổng. Hôm sau tỉnh dậy đã thấy cả người thoải mái, ấm áp dễ chịu, trong kí ức chỉ còn nhớ lơ mơ hình ảnh một thân hình nhỏ nhắn quẳng vật thể gì đó vào người mình, giờ lại có khăn ấm đắp trên đầu, lẽ nào....Choi Beomgyu sao?

Nhưng nhìn quanh phòng không thấy ai, ừ thì chắc em về rồi ehehe, là em chứ còn ai nữa, tối qua Yeonjun này được em chăm đấy nhé, mấy hôm nay nằm liệt mệt là một, nhớ người ta là mười. Tâm trạng vui vẻ bước xuống giường thì giẫm trúng cái gì đó mềm mềm.

[Yeongyu] Convenience Store!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ