tám tháng

5.3K 332 36
                                    

Tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi, cây ngân hạnh giờ đã trụi lá, xác xơ gồng mình chống đỡ những cơn gió lạnh buốt da buốt thịt. Mới 7 giờ sáng, Mingyu đã từ trên giường bay xuống, hớt ha hớt hải bảo là công ty có việc gấp, phải đi ngay. Từ lúc anh mang thai đến tháng thứ bảy cậu đã bắt đầu ít đến công ty hẳn để ở nhà chăm anh, hoạ hoằn lắm mới đến công ty, dù gì Mingyu cũng là một trưởng phòng có trách nhiệm.

Vừa hối cậu đi xong bụng cũng bắt đầu kêu réo, Wonwoo một tay đỡ bụng lẹt xẹt trong đôi dép thỏ bông đi vào bếp, gần đây anh bắt đầu nghiêm túc học nấu được mấy món đơn giản từ thầy Kim Mingyu, sau này phải trổ tài cho bé Đậu nhìn ba nhỏ bằng ánh mắt ngưỡng mộ nhất mới được. Cắt nhỏ kim chi bỏ vào chảo xào qua xào lại, xong rồi thì bỏ cơm vào xào xào tiếp, lại quay sang đập một cái trứng nhỏ vào giữa ụ cơm đỏ au trong chảo nóng, bày cơm kimchi ra đĩa cho thật đẹp rồi mới bắt đầu ăn, một buổi sáng nữa đã bắt đầu như thế.




"em xin lỗi." cậu thanh niên mặt mũi nhỏ nhắn thanh tú, dáng người mảnh khảnh trắng nõn, ánh mắt đọng một màng sương.

"đây đã lần thứ ba rồi đấy Yoojae, rốt cuộc em định làm rối tung cái phòng này tới mức nào nữa."

Hai tuần trước anh Minhyun đưa Yoojae đến phòng thiết kế, bảo là nhân viên mới đỡ đần công việc giúp trong thời gian Mingyu ít lên công ty, nghe nói là cháu ruột của chủ tịch, không biết là giúp hay là phá thêm nữa. Thật ra trong bữa tiệc lần trước anh Minhyun đã đưa cậu ấy đến giới thiệu, trông cũng bẽn lẽn e thẹn, cậu không quan tâm cho lắm. Cho tới khi Yoojae chuyển nhầm ba file thiết kế hỏng cho chủ tịch, vô ý xoá mất bản vẽ của người khác, vân vân mây mây lỗi. Sáng nay Junhui tức điên vì bản vẽ mất nửa tháng của anh không cánh mà bay, không làm gì được phải gọi điện cầu cứu cậu tới.

Yoojae mắt long lanh nước, tay nhỏ bấu víu lấy gấu áo Mingyu nài nỉ - "em xin lỗi, mấy chuyện này em không quen làm nên mới thế, bỏ qua cho em lần này, anh chỉ dạy em thêm được không ?"

Nói đến thế cậu cũng chỉ biết câm nín, chả lẽ giờ lại chửi thêm miếng nữa chớ, tui có vợ rồi đó xê ra.

"đây là lần cuối cùng, nếu một lần nữa tôi không nể mặt cậu là cháu của chủ tịch nữa, trực tiếp đưa cậu đi đấy."

"vâng ạ, cảm ơn anh." nói rồi cầm lấy tay Mingyu lắc lắc ríu rít cảm ơn.

Lấy điện thoại ra nhắn Wonwoo một tin phải dọn dẹp mớ hỗn độn này mất cả ngày đến tối mới có thể về được, sau đó thở dài ngồi vào ghế trưởng phòng phác hoạ lại bản thiết kế.

Két

Cửa phòng bật mở, Yoojae trong cái áo len trắng bông mềm, tay áo bị kéo che đi chỉ lộ mấy đốt ngón tay, mặt mũi lại được chau chuốt kĩ càng, tay y cầm cốc cà phê còn bốc khói đặt cẩn thận lên bàn cậu để lộ cổ tay nhỏ trắng nõn.

"ly cà phê này là em pha, coi như chuộc lỗi, em biết anh không thích uống cà phê nhiều đường nên em chỉ cho một viên thôi, trời lạnh anh uống đi cho ấm nha."

"cậu xoá bản thiết kế của Junhui thì xin lỗi anh ấy chứ xin lỗi tôi làm gì, lần sau rút kinh nghiệm đi."

Mingyu nhìn ly cà phê đầy ái ngại, nhưng vì lịch sự nên cảm ơn một cái cho phải phép lòng thầm nghĩ "không phải Wonwoo pha thì ly cà phê nào cũng dở cả". Nói rồi bắt đầu nghiêm túc nhìn Yoojae từ trên xuống dưới rồi thấy mình như bị dejavu, phải nói thật là cậu trai này rất đẹp, tuy không bằng tình yêu của đời cậu vì anh là thiên sứ giáng trần rồi, nhưng nhìn Yoojae cũng long lanh không hề kém cạnh mấy ca sĩ trên tivi cậu hay xem, rất cân đối. Nhưng cái thứ làm cậu lấn cấn nhất là phong cách ăn mặc và cả dáng người của cậu ta hiện tại giống hệt Wonwoo 7-8 năm về trước, đơn thuần và mong manh, khiến người ta muốn bảo vệ. Nhưng riêng cậu trai này thì làm cậu thấy gai mắt nhiều hơn.

[ Meanie ] Hành trình của emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ