Chap 23

1.2K 144 3
                                    

"về lại bên tớ, chúng ta sẽ làm lại từ những chuyện đơn giản nhất được không?"

...

Quế Ngọc Hải dừng bước, hắn quay người lại nhìn thẳng vào em đang tiến gần.

"em nói sao?"

"...quay lại nhé?"

Xung quanh im lặng tĩnh mịch, hắn đứng đó cứ nhìn vào em. Em thì cứ tiến gần lại hắn hơn. Sao đó lại dang ta ôm lấy hắn. Cơ thể hắn vẫn như thế, cao lớn và vẫn rất ấm áp. Tuy nhiên lại ốm đi phần nào.

Áp má mình vào lòng ngực hắn rồi em nói.

"được không?"

...

"Văn Toàn, xin lỗi..."

...

"tôi không muốn phá huỷ cuộc sống hạnh phúc hiện tại của em, vốn ban đầu là tôi từ bỏ chỉ mong em có cuộc sống tốt"

"thấy em như thế này rồi, tôi vui lắm. tôi không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà để sau này em phải yêu một kẻ bị bệnh như thế. Bây giờ thì không sao nhưng tôi sợ trong tương lai sẽ chẳng chăm sóc hay lo lắng cho em được nữa.." - hắn gỡ tay em ra khỏi cơ thể mình.

"không...không sao mà" - em thấy như thế càng dụi sâu hơn trong lòng hắn, không có ý định rời ra.

"..."

"cuộc sống của em chưa bao giờ là ổn khi thiếu anh cả..."

"tất cả chỉ là do vẻ bề ngoài thôi. Anh từng dặn dò em phải mạnh mẽ, em bây giờ đã mạnh mẽ rồi nhưng chỉ là với người khác. Thật ra em vẫn luôn yếu đuối và luôn muốn được anh chăm sóc và bảo vệ mà Ngọc Hải..."

"anh định bỏ lỡ nhau thêm một lần nữa sao..."

"em không cảm thấy thiệt thòi hay gì hết, em sẽ cùng anh, bên anh sống hết đời mà...dù anh có ra sao đi nữa..." - em ôm chặt lấy cơ thể hắn mà nói, giọng nói thể hiện vẻ buồn tuổi, cô đơn lâu năm mới được bày tỏ.

"em cần anh mà Ngọc Hải..."

"anh biết đó, em chả bao giờ thật sự hạnh phúc cả. Bởi vì hạnh phúc duy nhất của em chính là anh"

"..."

"mình quay lại được chứ? nếu anh cảm thấy em trẻ con, nhỏ nhen, ích kỷ hay bất cứ điều gì mà anh ghét thì anh..."

Em chưa kịp dứt câu thì hắn ôm chầm lấy em. Cơ thể em và hắn hoà vào nhau như một. Đã lâu lắm rồi cảm giác ấm áp như thế này không đến khiến em như bị đưa vào giấc mơ mà không muốn tỉnh dậy.

Cái ôm mà 5 năm qua em nhung nhớ, cái người đang ôm em trước mắt đây lại là người đàn ông em yêu nhất.

"bé đừng nói nữa, bé cũng đừng thay đổi gì cả! dù bé có ra sao thì anh vẫn yêu bé mà. Anh xin lỗi...anh không nghĩ đến cảm xúc của bé" - Quế Ngọc Hải cúi nhẹ người xuống ôm lấy thân thể nhỏ của em.

Cái hôm mà hắn từ sân bay về Hà Nội, ngay ngày gặp em ở tiệm hoa hắn đã say đắm. Em không thay đổi gì nhiều, vẫn vẻ đẹp mà hắn thương nhớ ngày nào. Toả sáng xung quanh các bông hoa. Em chính là bông hoa đẹp nhất đời hắn.

CV [0309] Bắt NạtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ