Chương 45: Hoa chúc thắp

1K 77 123
                                    

Kim Thái Hanh siết chặt tay, mi tâm rũ xuống, hít sâu mới nói:

"Ta trước nay phản ứng không linh hoạt, một phần là do khi trước ngã đến váng đầu rồi, sau này đầu óc có chút chậm chạp, thường hay đem chuyện này chuyện kia ra so sánh. Kì thực, đối với đệ, cũng không biết nên làm gì cho phải..."

Điền Chính Quốc 'ừm' nhẹ một tiếng, bàn tay hữu lực xoa lưng y, tựa như vỗ về.

"Thật ra ta có nhiều chuyện muốn nói cho đệ biết, nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu, lòng ta hỗn loạn, chỉ biết sợ hãi chạy trốn, cũng đã nói những lời không thật tâm, làm đệ tổn thương..."

Kim Thái Hanh càng nói càng khẩn trương, y ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn vào con ngươi đang kịch liệt rung động của người đối diện, chân thành nói:

"Thật xin lỗi đệ, Chính Quốc, lần này ta không muốn chạy nữa."

"..."

Y áp hai tay lên má hắn, khẽ khàng vuốt ve.

"Mặc kệ có thế nào, ta chỉ muốn ở cạnh đệ."

Tiếng nến dội vào vách, một mảnh tịch mịch chậm chạp bò qua khe cửa, hai cặp nhãn cầu nhìn nhau không nói nên lời, chỉ có tiếng trống ngực là hữu thanh hữu lực, như thể hòa chung một nhịp, như thể sắp sửa đục khoét lồng ngực.

Điền Chính Quốc bất ngờ cúi người hôn lên chóp mũi y, nhỏ giọng cười: "Hanh à..."

Hắn vuốt tóc y, ôn nhu rót ra từ đáy mắt, kéo Kim Thái Hanh ấn vào một cái ôm siết:

"Huynh yên tâm."

"..."

"Hôm nay cũng đã gả cho Điền Chính Quốc ta rồi, nguyện vọng của ta cũng đã được huynh đáp lại. Ta không biết nói thế nào..."

"..."

"Ta trước đây ăn nói ngu ngốc, cũng không biết thế nào là đường lời mật ngữ, không biết nói thế nào, làm thế nào..."

"..."

"Ta vui lắm. Hanh à..."

Kim Thái Hanh càng nghe càng mủi lòng, đột dưng bật cười, "Đứa trẻ này..."

Điền Chính Quốc có chút xấu xa ôm chặt lấy y, đột dưng cười ngây ngốc, nhìn y chằm chằm. Gương mặt người này vốn luôn cao lãnh, hiếm hoi lắm mới có một lần thật tâm cười một cái, hôm nay không rõ vì sao lại đặc biệt phá lệ, nụ cười hắn không kiêu cũng không lãnh, lại chỉ nhất nhất mị hoặc mà cười, ngu ngốc mà cười, cổ họng còn như có như không nhỏ giọng yêu chiều vài tiếng.

Kim Thái Hanh tức khắc bị biểu cảm này của hắn, dọa đến thơ thẩn.

Y vỗ vỗ hai má người nọ, lại lay nhẹ vai hắn, Điền Chính Quốc hơi nhếch môi, nhanh như cắt đỡ lấy gáy y hôn lên, dịu dàng hôn lên từng nhịp nhỏ như bồ câu vỗ cánh.

Hắn hôm nay thật sự đã say rồi, tâm tình buông lỏng không chút cảnh giác, cũng đã bị người ta bồi uống đến đầu óc cũng váng đi.

"Ta nghĩ nếu như hôm nay ta cược không thành, không thể đem huynh về bên ta được, cái gì ta cũng đều không cần nữa."

Điền Chính Quốc nâng mắt, không biết từ lúc nào đã lấy ra một vật màu bạc sáng bóng. Màu đỏ của sắc ngọc lóe lên sặc sỡ, yên vị trên búi tóc sau đầu y, ngân tuyến rũ xuống, lắc qua lắc lại một lúc, Kim Thái Hanh không khỏi hơi ngơ ngác.

Quốc Thái Công Lược (國泰攻略) | KVNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ