luôn luôn thương anh.

585 51 2
                                    

" Tường ca... "

Vẫn cái chất giọng trẻ con nũng nịu ấy của Lưu Diệu Văn nhưng sao nay lại có chút ấm áp, còn có chút mang mác buồn.

Người nghe thấy tiếng gọi có đôi chút giật mình, nét bút rột roạt liên hồi bỗng chốc khựng lại. Anh chầm chậm hướng ánh nhìn ra khỏi mớ sổ sách dày cộm. Đôi mắt khép hờ mệt mỏi giữa bộn bề công việc.

" Diệu Văn? Sao thế? "

Lưu Diệu Văn tỏ vẻ lúng túng, những ngón tay thon dài vụng về nép ra sau gáy. Cậu cố nghiêng đầu lảng sáng hướng khác, miệng thủ thỉ cất tiếng.

" Tường ca...ổn chứ? "

Nghiêm Hạo Tường có thoáng ngỡ ngàng, nhưng chỉ là vài giây bỡ ngỡ nơi ánh mắt trước khi anh quay về lại trạng thái bận rộn ban đầu. Thở dài một tiếng, tay vẫn đều đặn sắp xếp đống giấy tờ ngổn ngang.

" Sao tự nhiên em lại hỏi vậy? "

"Tại sắc mặt anh trông không được tốt lắm."

Nghiêm Hạo Tường nhìn Lưu Diệu Văn rồi lại khoanh tay ngả lưng ra sau ghế. Thằng cu này, cũng có lúc biết lo cho người khác kìa.

" viết rap thôi. Em cũng cần phải viết đấy! "

Anh lại nhìn lên cậu, vẫn là cặp mắt không đành lòng đó. Anh tặc lưỡi, tay lại cặm cụi ngoáy bút, tìm cách chuyển chủ đề.

" em về kí túc xá trước đi, anh viết nốt rồi về. "

Giọng Nghiêm Hạo Tường vẫn đanh thép như mọi lần, nhưng Lưu Diệu Văn nhìn ra anh không ổn. Cậu đã loanh quanh ở phòng làm việc của anh hơn cả tiếng đồng hồ rồi, làm sao những lời biện minh qua loa như vậy qua mắt được Lưu Diệu Văn này chứ.

Nghiêm Hạo Tường không biết đã gục lên gục xuống nãy giờ bao nhiêu lần nữa, rõ ràng nhìn anh như chẳng thể di chuyển nổi nữa là.

Nét mặt Lưu Diệu Văn nhăn lại, ai mà chẳng có công việc, nghệ sĩ thì lại càng thêm nhiều vấn đề cần giải quyết. Thế nhưng.

Người anh trai nhỏ này chưa bao giờ biết quý trọng bản thân mình cả.

" Tường ca, anh nghỉ ngơi một chút đi được không?"

"Anh không sao. "

Lưu Diệu Văn tiến lại gần bên, siết chặt lấy cổ tay thon gầy, nhấc anh khỏi mặt bàn gỗ xoan lạnh lẽo.

Bị va chạm đột ngột khiến anh như rợn cả người, đôi chân mày co quắp lại vì đau. Không để cho Nghiêm Hạo Tường kịp phản ứng lại, Lưu Diệu Văn cất tiếng.

" Làm gì có thứ quan trọng hơn cả bản thân anh được chứ! "

Cậu lên giọng, nghiêm nghị, lần đầu tiên tên nhóc này dám to tiếng với đàn anh mà cậu quý nhất. Nghiêm Hạo Tường gần như cứng đơ cả người, cổ họng anh như nghẹn hẳn lại. Một phần là vì ngạc nhiên, một phần vì cơ thể không dung nạp đủ nước. Bờ miệng cứng đờ, ấp úng mãi chẳng thành tiếng.

"Đừng cứng đầu nữa, cứ nghỉ một chú--"

Câu nói ngay lập tức đứt quãng khi Lưu Diệu Văn nhận ra cảm giác đang lan tỏa khắp các đầu ngón tay của cậu.

[ 𝘚𝘩𝘰𝘵𝘧𝘪𝘤 ][ Văn Nghiêm Văn ] luôn luôn theo dõiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ