Luôn luôn muốn thổ lộ

421 42 4
                                    

Lưu Diệu Văn có chút thững lại. Là do men rượu hay là do trái tim cậu đang cảm thấy đau rát?

Nghiêm Hạo Tường thật sự thích ai rồi?

Xin nó chỉ là một lời nói dối.

Nếu không thì thứ tình cảm này của cậu sẽ héo mòn mất.

" Tường ca... "

" hửm?"

" anh thích ai rồi sao?... "

Cậu nhóc ngồi bên cạnh anh thỏ thẻ hỏi han. Buồn cười thật, Lưu Diệu Văn say rồi. Nghiêm Hạo Tường cũng say rồi.

Nhưng hai người khác nhau.

Lưu Diệu Văn say rượu còn Nghiêm Hạo Tường say Lưu Diệu Văn.

" ừm. Thích rồi. "

Anh cười nhẹ, nhìn khuôn mặt sắp khóc kia của cậu làm anh cảm thấy như mình đang bắt nạt một đứa trẻ vậy. Rất đáng yêu.

" Diệu Văn có muốn biết anh thích ai không? "

Nghiêm Hạo Tường nhìn căn phòng náo nhiệt rồi lại nhìn đến khoảng lặng xung quanh hai người. Lưu Diệu Văn đã sớm chìm vào giấc ngủ, cậu chỉ có thể mơ màng đáp lại.

" hmm... muốn... "

" thích Diệu Văn... "

Nghiêm Hạo Tường nói nhỏ lại càng nhỏ. Vuốt vài sợi tóc đang che mặt đứa trẻ kia cười nhẹ.

Từ bao giờ anh lại thấy Lưu Diệu Văn đáng yêu như vậy nhỉ?

Từ bao giờ anh lại nhận ra thứ tình cảm này nhỉ?

Chà, rất lâu rồi.

Chỉ là anh ngượng ngùng nên không dám tin vào nó.

Anh vốn vẫn nghĩ những cử chỉ mà Lưu Diệu Văn ôn nhu thường làm với anh là sự quý mến.

Anh vốn nghĩ mình vẫn luôn yêu thương cậu như một cậu em trai.

Nhưng biết sao giờ? những tâm tư tình cảm bị dồn nén bấy lâu nay lại được hơi men đưa tới tai người đối diện.

Chỉ tiếc là người ta không nghe thấy...

" Hạo Tường em đưa Diệu Văn về trước đi. Ngày mai hai đứa còn lịch trình sớm mà. Bọn anh ở đây thêm chút. "

Đinh Trình Hâm căn dặn đủ điều rồi mới để hai người ra ngoài. Lúc này Lưu Diệu Văn đã tỉnh táo hơi một chút, lững thững đi sau lưng anh.

Không khí những ngày cuối đông se lạnh tạo cảm giác nhớ nhung một người. Cảm giác được nâng niu, ôm ấp người đó trong tay. Cảm nhận được hơi ấm của người ấy thì chẳng có gì sánh bằng.

Cậu nhẹ nhàng tiến đến bên thân ảnh bé nhỏ kia, ngại ngùng nắm lấy tay anh.

" hửm? Lạnh sao?"

Nghiêm Hạo Tường cười nhẹ, liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu bắt đầu trêu chọc. Chắc chỉ khi ở riêng với cậu, anh mới có thể cảm thấy an toàn như vậy.

" không có... chỉ là sợ anh lạnh thôi.."

Cậu nhóc đứng gần hơn với anh. Cẩn thận thu hết những cử chỉ, hành động và cả cái mũi hồng hồng vì lạnh kia của anh vào tầm mắt.

[ 𝘚𝘩𝘰𝘵𝘧𝘪𝘤 ][ Văn Nghiêm Văn ] luôn luôn theo dõiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ