Chap7. The Fear

482 50 3
                                    

-Gì nữa đây...?-Nakroth thở dài nhìn cậu ta, trong đầu hắn, quái vật Simp đang choảng nhau với quái vật lí trí. Hắn tin rằng mình đỏ mặt là do quá nóng mà thôi, hắn cũng sẽ không nói đến việc ngoài trời đang giữa đông đâu. Hắn không nói còn lâu mọi người mới biết được.

-Hứ!!...Ngươi chả tâm lí tí ti gì....-Zephys phồng má giận dỗi nhưng vẫn ôm hắn mà không có ý định buông, giận nhưng mặt cậu ta đỏ như màu mắt hắn rồi đó. 

-Ta không tâm lí chắc không thèm vác ngươi về đến tận đây đâu...Nè nè!! Đừng có mà giở cái trò khóc lóc giận dỗi đó, ngươi nghĩ ta sẽ mềm lòng trước một vũng nước hả!?

-Đúng, ta nghĩ thế đó...Hức hức..

"Ể!!! Khóc thiệt hả.."

-Ừ ta sai được chưa!? Nín dùm đi, mệt quá à...-Lúc đó hắn vẫn không hiểu sao, cả hai lại thân thiết một cách bất ngờ như thể, giống như hai người bạn thân, mặc dù cả hai thằng ngốc luôn coi đối phương là đối thủ. Nakroth vẫn để Zephys ôm mình  dù cậu ta đang nhõng nhẽo với hắn ta, một hành động mà hắn thấy cực kỳ kinh tởm, sự yếu đuối khiến hắn phải khịt mũi miệt thị. Một con người trước đây hắn đều khinh khỉnh và không bao giờ có ý định làm thân nay nhõng nhẽo với vẻ mặt đáng thương trên người hắn, người đã thừng cực kì có giá và cứng đầu trong các cuộc nói chuyện với Nakroth. Hắn thản nhiên để cậu ta như vậy, và cũng thật tự nhiên, Nakroth thấy điều đó đáng yêu.

-Bộ ta không khóc mà con quỷ khóc thì ngươi vẫn thương con quỷ hơn đúng hông!?-Zephys tròn mắt nhìn hắn với hai hàng nước mắt cá sấu, mong rằng hắn ta có thể nói câu gì đó bớt già dặn hơn, căng thẳng, khinh khỉnh với nhau là điều mà Zephys không thích chút nào, đã vậy lại còn chung một Đội, cái Hướng Ngoại không cho phép cậu ta dữ cái điều đó. Đúng thật là cậu thích làm thân với hắn, muốn được hiểu rõ hơn về hắn, cũng như đã rất cảm kích việc hắn ta không ngại mà vác cậu cả chiều, một điều mà chắc chắn ai cũng chưa từng nghĩ tới. Cậu muốn được hắn quan tâm như cách các tiền bối quan tâm cậu, nhiều hơn càng tốt...Vì..

-Ừm, chắc chắn là vậy rồi, ngủ đi nói nhiều quá đấy, trẻ con hay gì!!

Ý cậu là hắn  phải ngạc nhiên trước hành động của cậu rồi đẩy cậu ra, cái giường chật  thế này chắc chắn cậu sẽ rớt xuống đất, thế mới có cớ để ăn vạ chớ. Ai đời đâu thấy người ta dễ thương, hiền lành thì lật lọng thế hả!

Zephys bĩu môi, trừng mắt nhìn Nakroth rồi buông hắn ra quay sang bên kia, hắn mà không kéo lại chắc tiếp đất từ lâu rồi. Gì chớ...Thấy hắn đẹp trai quá nên ngại hả? Chuyện bình thường, quá bình thường, ai thấy hắn mà chả vậy, hắn biết thừa chẳng qua không nói thôi!!

Đến giờ não Nakroth hết tự luyến cũng là lúc hắn chìm vào giấc ngủ....Một giấc ngủ ngon mà hắn phải tự cảm thấy thật kiêu hãnh..

Thời gian cứ thế trôi, hắn với cậu ta ngủ say như chết, được đà trời âm u bắt đầu mưa phùn rét mướt, Zephys như tế bào trở về với cơ thể, rúc vào ngực hắn ngủ không biết trời đất còn không.

Gió luồn qua khe cửa, phả từng luồng lạnh lẽo, gió rít qua khe cửa gỗ mục, cánh cửa đập vào đầu Nakroth khiến hắn lờ mờ tỉnh dậy, không phải cửa nhà trọ thì hắn đập lâu rồi đấy, sưng một cục đây này. Thấy mái tóc trắng quen thuộc rũ xuống tước ngực mình, Nakroth bày ra bộ mặt khinh khỉnh, nãy đòi chia giường với hắn, giờ lại chui vào người hắn như chưa có gì. Nói cậu ta vừa ngốc vừa làm giácũng không ngoa.

_[NakZep]_Ừ chắc vậy.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ