Chương 2

1.3K 171 7
                                    

🌸🦁🐰🌸

Tuy toàn bộ sự việc khá giống vui đùa, nhưng Lễ Bộ vẫn xử lý cẩn trọng, lúc chiếc kiệu hỉ dừng trước mặt Tạ Doãn, hắn cảm thấy việc này còn khoa trương hơn lúc mình 13 tuổi liên tục biết được mình là hoàng tử, mình chỉ có thể sống đến 30.

Ngôn Băng Vân lại còn mặc một thân hồng y, quy quy củ củ đội khăn voan.

Tạ Doãn duỗi tay nắm tay y, lại cảm thấy sao bàn tay của người này còn lạnh hơn thể hàn như mình vậy, chẳng lẽ thật ứng với cái tên "Băng Vân" này sao.

Ngôn Băng Vân lại không ngờ hắn thật sự đến nắm tay, tay thoáng tránh ra theo bản năng, Tạ Doãn liền bắt được cổ tay y.

"Được rồi, như vậy cũng được." Tạ Doãn biết lẽ phải, nắm cổ tay y đi đến sảnh ngoài, hoàn thành tam bái qua loa trong lúc Tư Nghi báo hỉ.

(Tư Nghi 司仪: người điều khiển nghi thức của buổi lễ.)

Tiếp theo là Hỉ nương đi đến báo danh mục lễ vật, Hoàng Đế tặng gì, Thái Tử tặng gì, văn võ đại thần tặng gì. Chỉ không có phần sớm sinh quý tử kia, Tạ Doãn nghĩ cũng phải, nam nhân vốn không thể sinh dưỡng, cũng nhờ Lễ Bộ mà nắm vững vài tia lý trí tại trò khôi hài hoang đường như vậy.

Mọi người chúc mừng rồi tản đi, khoảnh khắc khi người cuối cùng bước ra khỏi ngạch cửa kia, Ngôn Băng Vân liền rút tay về ngay, đứng dậy liền đi.

Tạ Doãn ở phía sau y nói: "Này, khăn voan của ngươi chưa xốc lên, ngươi biết chạy đi đâu sao?"

Ngôn Băng Vân không để ý đến hắn, đi thẳng về phía phòng ngủ của hắn, dưới tình huống che mắt vẫn có thể đi nhanh như vậy vững như vậy, xem ra cũng giống Tạ Doãn, là người tập võ. Tạ Doãn quyết tâm muốn thử công phu của y, liền bước nhanh đuổi theo, từ phía sau y tung ra một chiêu Thôi Vân Chưởng dùng năm sáu phần lực.

Hắn không ngờ Ngôn Băng Vân thế mà lại không tiếp chiêu, hoàn toàn không có phản ứng, mắt thấy một chưởng này sắp vỗ vào bờ vai trông có vẻ khá mảnh khảnh kia, Tạ Doãn vội vội vàng vàng tung qua bên cạnh, chưởng phong vung đến cây hoa quế bên hành lang, gạt hoa quế rơi đầy đất.

Cũng vén lên khăn voan đỏ của Ngôn Băng Vân.

Qua rất nhiều năm, Tạ Doãn vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng này. Sân vắng hoa quế, mỹ nhân dưới trăng.

Tuy rằng dùng "mỹ" để hình dung Ngôn Băng Vân có vẻ hơi làm nhục y.

Ngôn Băng Vân một thân hồng y là diễm, thần sắc đáy mắt là lãnh. Về điểm diễm này hoàn toàn không truyền đến đáy mắt của y, nhưng Tạ Doãn lại vô cớ đọc ra một tia lạnh lẽo bất đắc dĩ từ trong con ngươi chuyển động của y.

"Đoan Vương đã hài lòng chưa?"

Y gọi thẳng phong hào của Tạ Doãn, dường như muốn lạnh như băng xa lạ như vậy với hắn.

Được, vậy không đàm luận tình cảm, liền đàm luận cái khác.

Tạ Doãn nói: "Ngôn công tử có biết vì sao phụ hoàng khăng khăng muốn thành việc hôn nhân này không?"

Ngôn Băng Vân nói: "Là làm nhục ta." Dừng một chút lại nói: "Nhưng không biết vì sao phải làm nhục ngươi."

Tạ Doãn nói: "Chẳng lẽ Ngôn công tử ở Giám Sát Viện nhiều năm như vậy, mà chưa từng nghe qua truyền thuyết xưa của tại hạ sao."

[Doãn Hứa Phát Ngôn] Giang Sơn Vi Sính - Thiên Bách Hóa NhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ