5. Bóng lau trước gió liêu xiêu

58 4 0
                                    

Lê bình tĩnh hơn người thanh niên trước mặt nhiều. Sau một thoáng ngỡ ngàng, nó nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, cố nén đau mỉm cười với hắn, bàn tay chảy máu được bọc trong tay người kia đương ấm áp cũng rụt về.

- Để tôi lấy nhọ nồi đắp cũng được.

- Nhọ nồi là gì?

- Kia kìa. - Lê chỉ tay ra phía chân tường đối diện, nơi có đám cây dại mọc chạy dài. - Cỏ nhọ nồi nhai nát đắp vào là cầm được máu.


Kỳ Thiên Long nhăn mũi ra chiều ghét bỏ:

- Ai lại cầm máu kiểu ấy bao giờ.

- Anh không làm thì thôi.

Nói rồi, Lê vùng đứng dậy làm Long giật cả mình, dợm bước lại bứt mấy ngọn nhọ nồi sạch nhất, chùi chùi lên vạt áo. Đương lúc nó định bỏ vào miệng, đã có một bàn tay giật lấy. Kỳ Thiên Long vùng vằng cho tất nắm lá nhọ nồi vào nhai ngấu nghiến. Mùi hăng và vị đắng chát tràn ngập khắp khoang miệng, xộc thẳng lên óc và khiến môi lưỡi hắn cứng đờ. Hắn nhíu mày. Lê vẫn ngơ ngác nhìn, bàn tay đưa lên giữa chừng khựng lại như con rối hỏng.

Trong bụng hắn có cái gì đẩy ngược lên, Thiên Long cố nén cảm giác lợm họng, cố nhai nát mấy cọng cỏ nhọ nồi rồi nhả ra, cầm lấy cái tay đau của Lê đắp vào.

Cơn xót xoáy vào từng thớ thịt khiến Lê không kìm được, bất giác run rẩy. Hắn ta ở gần quá. Từ vị trí này, Lê có thể nhìn rõ cánh mũi hắn phập phồng vì thở gấp, đôi mắt sắc có hàng mi dài nhìn tay nó không chớp, vài sợi tóc rủ trước trán bị gió thổi lay lay. Hắn nắm tay Lê. Cái nắm tay ấm áp, Lê cảm nhận được hắn cũng đương hơi run, vì gì chẳng biết.

Khoảng cách xa biệt giữa hai giai tầng bỗng chốc sát lại gần bằng những cảm xúc thăng hoa nơi vạn tế bào kề cận nhau ấy. Lê đăm đăm ngắm hắn, như thể muốn ngấu nghiến thu hết bóng dáng người nọ vào trong đáy mắt. Không khí dường ngưng đọng tại cái nắm tay đầy cẩn trọng này, má Lê dần ửng lên. Ngại.

Nó tự dưng muốn làm gì để đánh tan bầu không ấy.

 - Chó nhà anh có dại không đấy?

- Dại cái con khỉ. Em thấy chó nhà giàu nào dại hay chưa?


Lê hơi buồn cười. Hoá ra cậu ấm thanh lịch, đạo mạo nhà ông Khải Minh cũng chửi thề như đám thường dân chúng nó. Lê giằng tay mình ra khỏi tay Long, định quay vào nhà.

- Thế sao nó cắn tôi?


Hắn bỗng chùng giọng, Lê khựng bước.

- Con bé bị động kinh nhẹ, thi thoảng mới lên cơn. Lúc nào tôi cũng phải thủ sẵn thuốc trong người.

- Ừ.

- Này.

- ...

Lê đã vào trong nhà.

Cái khỉ gì thế? Sao tự dưng lại quay ngoắt đi thế? Cái tay đau biết bảo ai? Sao cậu ta không thiết gì đến mình nữa?

Kỳ Thiên Long vội đuổi theo Lê bước vào. Bên trong âm âm tối, buổi chiều thu vẫn còn sáng nhưng căn nhà lụp xụp này không bật đèn thì cũng không thấy gì cả. Lê đương giật cái gì trên tường, tiếng xé vải đánh roạt một cái. Nó lại trở ra. Suốt lúc ấy nó không thèm nói câu gì với Thiên Long, phần vì ngại ngùng, phần vì sợ người ta hiểu lầm mình vòi vĩnh.

[tình trai, fanfic, commission] TRÊN MANH CHIẾU CẦM CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ