6. Bầu không vọng những đìu hiu cuối ngày

44 4 0
                                    

- Thầy ơi.


Lê ngồi bên bậu cửa, bâng quơ gọi thầy. Bầu khuya đặc những sao, chòm Bắc Đẩu, chòm Thần Nông thầy chỉ cho hồi bé đến giờ nó vẫn nhớ in. Ông lão nằm trong nhà lụ khụ ho khan một trận, Lê phải vội quay vào, rót thuốc ra bát, đỡ thầy uống và vuốt lưng cho thầy.


- Thầy ơi, sao người ta lại phải lòng nhau thế nhỉ?


Người đàn ông đương khổ sở vì bệnh tuổi già cũng hiếu kì vì câu hỏi của con trẻ:


- Sao thế, Khôi Vũ nhà mình đã tương tư cô nào rồi đây?


- ...


Lê không nói gì, chỉ im lặng chờ thầy.


- Có thể là vì người ta đẹp, người ta giỏi. Hoặc vì người ta đối đãi con rất tốt. Hoặc vì con thấy hồn mình đồng điệu với người ta.


- Thưa thầy...


- Hoặc chẳng vì lẽ gì, con ạ. - Thầy hát Tú đằng hắng một tiếng, rồi nói tiếp. - Có khi chỉ là lòng dạ con bất chợt run lên khi ở gần người ta, con không dưng lại cười khi nhớ đến người ta. Thế thôi đã thương trộm nhớ thầm.


Thầy trìu mến hạ giọng, không để ý rằng trong thứ ánh sáng lập lòe của ngọn đèn hoa kì, đã có thằng trai bị nói trúng tim đen đến mức mặt mũi tê rần, tròng mắt cố căng ra hằn tia máu đỏ. Lê thấy lòng mình như đã tỏ, lại như còn giăng màn sương trăng trắng mờ mờ. Ra là nó đã đem lòng đi gửi một người. Nhưng, Lê thảng thốt nghĩ, đem gửi ai chẳng gửi, lại dúi vào tay kẻ ở xa mình cả vạn dặm, không có lấy nổi một lối mà tìm nhau.


Một người giàu sang khác hẳn hạng bần nông như nó đã là một lẽ. Đằng này lại còn là đàn ông, chung giống chung loài. Dẫu rằng nó đã từng nhìn qua... Những thằng trai thoa phấn ngả ngớn níu lấy cổ của mấy gã có tiền trong con ngõ tối, sau buổi thưởng hát, thưởng rượu lử lả thâu đêm. Nhưng đến cùng đấy cũng chỉ là những trò chơi bời thể xác, chỉ có tiền bạc và nhục dục, chứ nào phải như nó đối với cậu ấm nhà giàu kia. Nào phải là lòng thương, lòng yêu...


Nó với cậu Long chẳng khác gì kiến cỏ với chim trời, thiết tha lắm mà có cách nào sóng đôi đâu? Thầy ơi. Nếu con phải lòng một người không tài nào với tới...


- Hả? Thế là mến thầm cô chiêu nào rồi, phỏng? - Thầy Tú cười hóm, song lại trầm ngâm. - Yêu thương ai cũng là yêu, con ạ. Con còn trẻ, đời còn dài, con yêu người nào nay mai cũng chưa chắc đã lấy được họ. Nếu người ta cũng có lòng có dạ thì cứ yêu đi, kẻo hoài phí. Thầy chỉ sợ con phải khổ...


- Con hiểu thưa thầy... Khuya lắm rồi, con đỡ thầy đi nằm nhé.


[tình trai, fanfic, commission] TRÊN MANH CHIẾU CẦM CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ