QUYỂN 2: BÚP BÊ

36 3 0
                                    

CHƯƠNG 10: Đường Thiệu Nguyên nghe xong trong lòng chợt nổi lên một dự cảm xấu

VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 2: Búp bê

Edit: Cá trê

__________

"Chào mừng mọi người đến với bản tin dự báo thời tiết của thành phố Ninh Hải, hôm nay là thứ ba ngày 23 tháng 7, tiết đại thử*. Từ đêm nay đến ngày mai có thể có mưa vừa đến mưa to, nhiệt độ thấp nhất khoảng 26 độ, cao nhất khoảng 30 độ, gió Đông Nam cấp 2 đến 3, do ảnh hưởng của mưa to nên nhiệt độ đã giảm hơn so với tuần trước......"

Nữ MC xinh đẹp của đài truyền hình nghiêm túc dẫn trước tấm ảnh mây vệ tinh.

"Mùa hè chính là không tốt chỗ này, lúc nắng lúc mưa."

Nói chuyện là một người đàn ông trung niên bụng phệ, trên người mặc áo sơ mi polo sọc caro miễn cưỡng nhét vào thắt lưng, bên ngoài đeo một cái thắt lưng bản rộng có khoá trang trí chữ "H" thật to bằng bạc, mà lúc này như sắp đứt ra dưới sức ép của cái bụng bia. Năm sáu người đàn ông ngồi cùng hắn trong phòng riêng của quán rượu nghe vậy đều gật đầu đồng ý.

"Tôi chỉ thấy kì lạ nha, đến giờ này rồi mà lão Chiêm đâu?" Người đàn ông bụng bia nhìn chiếc đồng hồ Panerai trên tay hỏi.

"Vương tổng, để tôi gọi điện thoại cho thư kí của ngài ấy." Một thanh niên tuổi trẻ tướng mạo tuấn tứ đứng sau hắn, cầm điện thoại thấp giọng hỏi.

"Đi đi." Người đàn ông phát tay bảo. Người thanh niên gật đầu xác nhận rồi đi ra cửa phòng riêng.

"Lão Vương, trợ lý của ông không tồi nha." Một người ông trung niên gầy gò mặt nhỏ, miệng nhọn cười cười, phun ra ngụm khói, "Rất thông minh, người cũng gọn gàng."

Vương tổng nghe vậy cười rồi uống một hớp rượu lớn: "Đó là sinh viên tài cao giỏi giang của A đại đấy, làm việc cho ông chủ chỉ có bằng tiểu học như tôi thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi."

"Sinh viên tài cao A đại thì sao chứ? Không vậy thì sao có thể lấy lương được từ Vương tổng của chúng ta chứ, người mà một phút kiếm được trăm vạn, hạng mục nhỏ thì cũng lên hàng triệu, mọi người thấy đúng không?"

Mọi người cười to, trong phút chút trong phòng riêng tràn ngập không khí vui vẻ.

**

Căn tin Sở Cảnh sát tỉnh A.

"Đúng là có một lần như vậy. Hồi còn ở Du Tiền, lúc đó tôi mới vừa vào đi làm đã nhận được tin báo bà chủ của một cửa tiệm thuốc lá bị đâm chết, chúng tôi chạy đến hiện trường thì thấy trên đất toàn là máu, một đám cảnh sát phong toả xong xuôi các thứ, kiểm nghiệm dấu vết và người chụp ảnh vào bận cả lúc lâu, kết quả thời điểm pháp y bước vào, sờ một cái thì phát hiện người vẫn còn thở."

"Ả?! Còn có chuyện này sao?" Nguỵ Hùng Phong chọc chọc trứng xào cà chua trong khay, hai mắt càng tròn hơn.

"Bởi vì bà chủ đó đang mang thai, máu đông nhanh, to con nên dù mất máu nhiều vẫn chưa tử vong." Lộ Tranh lau miệng xong thì vo tròn giấy lại, dùng tư thế ném bóng ba điểm ném giấy vào thùng rác, "Vậy nên khi tiến vào hiện trường, trừ khi nạn nhân vừa nhìn đã biết không còn dấu hiệu sinh tồn thì sau khi hoàn tất việc mở đường vẫn nên để pháp y xác nhận càng sớm càng tốt, nếu không thì sẽ lãng phí cảnh lực, cũng làm trễ thời gian cứu chữa."

VẠN VẬT LƯU VẾTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ