Chương 18

1.5K 110 7
                                    

Có rất nhiều việc bị La Tại Dân ảnh hưởng từ lúc nào chẳng hay, nhiều đến mức Hoàng Nhân Tuấn lấy ví dụ không xuể. Không có ranh giới thời gian xác định là bắt đầu từ bao giờ, thói quen thức đến hai giờ sáng mới đi ngủ đã dần thay đổi vì La Tại Dân yêu cầu gần đến mười hai giờ là phải lên giường nằm tìm cơn buồn ngủ, không ngủ được cũng chẳng sao, cho dù là mùa đông tiếp xúc cơ thể cũng đổ mồ hôi thì vẫn nằm kề đầu bên nhau nói chuyện phiếm lan man, để cho việc khó đi vào giấc ngủ không còn gia tăng áp lực tiêu cực.

Có hôm tỉnh giấc không nằm trong lòng La Tại Dân, tối hôm trước không kéo kín rèm cửa sổ nên có chùm sáng nhảy nhót trên mí mắt, mùi từ máy cà phê trong bếp bay vào ngập phòng, khi đi ra ngoài rõ ràng giẫm chân không xuống sàn nhà lạnh ngắt mùa đông nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn thấy quanh người ấm áp. Đòi uống vài ngụm cà phê, vẫn đắng nhăn tịt mặt lại, La Tại Dân thì rất hồi hộp, nói: "Uống được thật sao? Em vẫn nhớ ngày xưa anh uống xong liền ôm đầu bắt em đưa anh đi cấp cứu mà." Nhưng quả thật cậu không thấy khác thường, thậm chí từ đó về sau còn có thêm một người mỗi ngày đều đắm mình trong cafein hừng hực sức sống.

Cũng chẳng rõ bắt đầu từ khi nào mà lông mèo hút ra được bằng máy hút bụi trong nhà hai người lẫn lộn màu vàng màu xám, Hoàng Cẩu và mèo của La Tại Dân cũng thường xuyên ra vào nhà đối phương tự nhiên như ở nhà, vì không khí lạnh sắp về nền nằm cạnh nhau giống hệt vòng tròn bát quái, không khí khác hẳn hồi đầu mới gặp giương nanh múa vuốt.

Ngay cả dây thần kinh của Hoàng Nhân Tuấn thường xuyên xoắn vặn vì công việc căng thẳng cũng chẳng biết từ khi nào đã được La Tại Dân nhẹ nhàng kéo vuốt duỗi thẳng, không còn xoắn hoặc không muốn xoắn nữa, ngày nào cũng tan làm đúng giờ theo La Tại Dân lại còn không được thức đêm chạy dealine ở nhà, hiện giờ bị La Tại Dân tịch thu tất cả công cụ gây án, chiếm đoạt toàn bộ thời gian sau giờ làm việc, thậm chí lúc ngồi trên ghế làm việc Hoàng Nhân Tuấn cũng có gan nhàn nhã mở inbox lên mà không cần phải che đậy, hay giống như lúc này đây, cậu thẳng thừng dùng máy tính làm việc nhận cuộc gọi video của Thành Xán qua WeChat bản PC, chuẩn bị đợi xem live stream Phác Chí Thành biểu diễn trong buổi tuyên thệ trước kỳ thi đại học của khối 12.

Mặc dù ống kính chĩa vào rèm sân khấu và thảm trải dưới đất màu đỏ đều đơn giản đến mức quê mùa, thời tiết âm u không đủ ánh sáng cộng thêm camera độ phân giải thấp khiến cho toàn bộ nội dung quay được đều có hiệu quả gần như bị làm mờ, nhưng như vậy cũng chẳng ảnh hưởng niềm hân hoan trong lòng Hoàng Nhân Tuấn như thể vất vả nuôi nấng nhìn con trai lớn khôn nên người.

Nghe Phác Chí Thành đại diện học sinh hồi hộp đến mức run bần bật không thể lưu loát đọc hết bài phát biểu, Hoàng Nhân Tuấn sốt ruột tới nỗi có vài lần há miệng muốn nói tiếp thay người ngắc ngứ trong màn hình, nhưng đến khi biểu diễn văn nghệ bế mạc Phác Chí Thành khiến người xem thoải mái dễ chịu hơn bất cứ ai, cảm giác nuôi con không tên làm cho Hoàng Nhân Tuấn cũng bỗng dưng đỏ hoe mắt, còn chưa kịp giải phóng nước tích trong mắt, bầu trời xám xịt đột nhiên đổ mưa rào, thằng bé không chạy, vẫn đang tiếp tục nhảy bằng tất cả sự chuyên nghiệp không nên có vào lúc này, mãi đến khi Hoàng Nhân Tuấn tận mắt thấy nó giẫm phải vũng nước ngã bịch một cái rất mạnh, tay chống xuống sàn sân khấu định đứng lên nhưng lại ngã xuống, chất lượng hình ảnh nhòe nhoẹt vì trời mưa và đường truyền internet kém, nhưng Phác Chí Thành đau đớn ngồi trong mưa không đứng dậy nổi thì truyền vào mắt Hoàng Nhân Tuấn rõ mồn một.

[NaJun | Dịch] Cách để trở nên miễn dịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ