Chương 14

324 13 0
                                    

Nghe những lời này của Ngô Di, trong lòng tôi biết rõ cô ta muốn dùng mạng của tôi để chứng minh điều gì đó.

Mà ngay sau đó, Ngô Di đã ngẩng đầu lên, hướng về phía Ngô Bằng hô lên một câu: "Anh à, em chỉ còn có anh thôi..."

Ả bật cười, ném bay con búp bê ra ngoài, thân mình cũng theo đó ngã xuống, rơi thẳng vào trong nước.

Đứng cạnh lan can bên sông, tôi chỉ cảm thấy thân thể chợt bị một lực lượng nào đó kéo giật đi, sau đó cũng lộn nhào xuống nước.

Vừa rơi xuống, tôi đã thấy Ngô Di đang vùng vẫy bên cạnh, còn con búp bê thì chìm dần, chìm dần...

Tay chân tôi vẫn không thể nhúc nhích được, cũng theo con búp bê đó mà chìm dần xuống dưới.

Bên cạnh bỗng nghe "ùm" một tiếng, có ai đó cũng nhảy xuống, hình như hắn liếc nhìn một vòng đáy sông rồi thu lại, tay chân quẫy đạp bơi thẳng về phía Ngô Di, ôm cô ta kéo lên trên.

Tôi đúng là biết bơi, nhưng vì chịu con búp bê khống chế, tay chân lúc trước vung vẩy đến mềm nhũn ra, đầu váng mắt hoa, cơ thể nặng trịch, thật sự không thể động đậy được.

Mắt thấy sắp chìm xuống đáy sông, trong nước lại dường như có thứ gì đó đang bơi tới, theo sau là vô số những cành liễu chẳng biết mọc từ đâu ra, nhẹ nhàng quấn lấy tôi, kéo tôi lên mặt nước.

Đồng thời, cơ thể vốn đã mất kiểm soát của tôi cũng lập tức có thể cử động được.

Ngay lúc tôi vùng ra khỏi mặt nước và chuẩn bị bơi vào bờ, tôi chợt nghe thấy tiếng đập nước rất mạnh bên cạnh.

Ngô Bằng một tay ôm lấy Ngô Di đã bất tỉnh nhân sự, vung tay định bơi đến, nhưng hình như hắn vướng vào thứ gì đó, lại hình như hắn bị chuột rút rồi nên không thể bơi được.

Ngô Bằng rất giỏi bơi lội, nhưng nếu Ngô Di muốn kéo hắn ta cùng vào chỗ chết thì sao?

Tôi giật giật cành liễu quấn quanh người mình, quay đầu lại nhìn quanh.

Không nhìn thấy Liễu Thăng, mà chỉ thấy một cây liễu trồng bên sông, như thể cành của cây liễu ấy bỗng nhiên dài ra và mọc rủ xuống tận dưới lòng sông vậy.

Nhìn Ngô Bằng đã sắp chìm nghỉm, tôi đưa tay kéo kéo cành liễu, thử độ dẻo dai của nó, đồng thời cũng hét lên vài tiếng cầu cứu.

Sau đó quấn theo đám cành liễu, kéo chúng nó, bơi về phía Ngô Bằng.

Khi đến bên cạnh Ngô Bằng, tôi không dám kéo Ngô Di vì sợ cô ta trả thù, thế nên tôi chỉ vòng tay qua cổ Ngô Bằng, hét vào mặt hắn: "Nếu không muốn chết thì buông Ngô Di ra đi."

Nhưng Ngô Bằng nhất quyết không buông tay, cứ kéo lấy Ngô Di đã ngất đi vì sặc nước, mượn sức tôi nổi lên trên, đau khổ nói với tôi, "Cô ấy không biết bơi, cô ấy không biết..."

Mũi tôi bị sặc nước vô cùng nhức nhối đau xót, dùng sức nắm chặt cành liễu, mượn lực kéo cả Ngô Bằng vào bờ.

Sóng nước dập dềnh, những cành liễu dường như đang lớn dần lên theo dòng nước, cuốn lấy cả Ngô Bằng và Ngô Di.

Liễu Tiên Phá Vu Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ