Chương 9

1K 40 0
                                    

Sau hai ngày nghỉ nữa, tôi lại trở lại làm việc.

Công ty đã biết trước về tình huống của tôi nên không thúc giục tôi đi làm sớm.

Khi tôi khỏe hơn và đến công ty, các đồng nghiệp bắt đầu hỏi tôi về chuyện minh hôn cùng những thứ khác, một số người cũng đồng tình với việc tôi gặp phải một tên bạn trai cặn bã như Du Hoài.

Sợ rằng cha Doãn mẹ Doãn vẫn còn khó chịu, mấy cuối tuần tiếp theo tôi đã tới thăm gia đình họ một chút.

Đôi khi mẹ Doãn cũng muốn giữ tôi ở lại, nhưng bà đã nguôi bớt nỗi đau mất con, không còn để tôi ngủ trong phòng của Doãn Băng Tế nữa.

Thỉnh thoảng tôi vào đó xem, tất cả những thứ bố trí cho phòng minh hôn ban đầu đều đã được dọn đi, khôi phục lại căn phòng vốn có của Doãn Băng Tế. Chiếc váy cưới hôm ấy đã được giặt sạch và treo ở trong tủ.

Nhìn những bức ảnh của Doãn Băng Tế, tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc thương, đôi khi cũng học mẹ Doãn, trò chuyện vài câu với những bức ảnh, nhưng kể từ đó tôi lại chưa từng nhìn thấy linh hồn của Doãn Băng Tế lần nữa.

Có thể là sau đầu thất, linh hồn thực sự sẽ quay về nơi nó vốn thuộc về chăng...

Lúc tôi lần nữa gặp lại Du Hoài, đã là hơn một tháng sau đó.

Hôm ấy tôi vừa trở về sau giờ làm thêm, thì hắn ta đột ngột lao ra từ phía sau bồn hoa tầng dưới và tóm lấy tôi.

Tôi sợ đến mức hét lên một tiếng, hắn mới lên tiếng bảo: "Là anh, Du Hoài đây."

Mới hơn một tháng mà hắn đã râu ria xồm xoàm lếch thếch, vừa nhập thu, hắn mặc chiếc áo khoác đã rộng còn nhàu nhĩ, xuống sắc đến mức tôi suýt không thể nhận ra là hắn.

Nghe đồn hắn bị tạm giam bảy ngày, còn cha mẹ hắn thì đã bị doạ đến khiếp vía, phải ở trong bệnh viện suốt một thời gian dài, sau đó lại vẫn luôn lảm nhảm rằng đã thấy ma nên vội vàng tìm một ngôi chùa mà tu rồi.

Tôi vẫn còn nhớ như in cảnh gia đình ba người họ đã suýt bóp cổ chết tôi bằng khăn tắm, thế nên tôi không đến gặp bố mẹ Du Hoài lần nào nữa.

Công ty trước của Du Hoài đã sa thải hắn, sau khi được thả ra thì cũng trốn đông trốn tây, tôi cứ tưởng hắn đã đi nơi khác, nào ngờ lại gặp lại hắn ở đây.

Thấy hắn suy sụp như vậy, lòng tôi cũng bất giác nổi lên nỗi phiền muộn khó tả: "Có chuyện gì?"

Du Hoài nắm lấy tay tôi: "Thiều Ảnh, khi chuyện này kết thúc, chúng ta vẫn sẽ kết hôn, phải không?"

Tôi nhìn anh ta và lắc đầu.

"Thiều Ảnh." Du Hoài nhìn tôi, chợt lấy trong túi áo khoác ra một vài quả cam xanh vẫn còn cả cành lá, đưa cho tôi: "Đây là khi tới anh hái từ trên cây xuống đấy. Anh đã nếm thử một quả rồi, không chua đâu, rất ngọt, vỏ cũng thơm nữa, em nếm thử đi."

Ngay khi vừa lấy quả cam ra, mùi thơm thoang thoảng đã lan toả, nhìn quả cam đó, lòng tôi chợt chua xót.

Du Hoài và tôi từng là bạn học cùng lớp đại học, cùng một thành phố, khi còn ngồi trên ghế giảng đường, chúng tôi cũng có đôi phần thân thiết với nha.

Khi đó, mỗi dịp lễ tết chúng tôi lại rủ nhau cùng mua vé tàu trở về, hắn rất chu đáo, mỗi lần đều giúp tôi xách hành lý, thu xếp mọi thứ.

Âm Hôn Cùng Người Lạ (Âm Hôn Bất Tán)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ