4.7

1.7K 70 1
                                    

Có khi một ý tưởng đã hình thành, bạn sẽ càng nghĩ về nó, không thể thay đổi được.

Hơn nữa càng nghĩ, rất nhiều chuyện sẽ càng liên hệ vào nhau.

Sau khi phát hiện nụ cười của con mèo y hệt nụ cười của người đàn ông áo đen ngoài cửa sổ, tôi chợt nhận ra liệu có phải anh không đứng bên ngoài mà đó chỉ là cái bóng từ nơi nào bên trong thì sao.

Còn cả mộng xuân chân thật đó...

Không!

Vậy không phải mộng xuân, là "chơi xuân!"

Khi ấy trong phòng ngoại trừ tôi thì chỉ có con mèo này, hơn nữa nó nằm ngay bên cạnh tôi, đuôi mèo còn quấn quít lấy tôi.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thúy của mèo đen, tôi càng nghĩ càng sợ.

Có điều nó còn ở trên vai, tôi không dám thể hiện quá rõ ràng.

Lúc này bác sĩ bảo tôi đi đóng phí và lấy thuốc.

Ba tôi muốn ở lại chăm sóc mẹ, tôi bảo ông cứ ở bên chờ, biết đâu có chuyện gì cần hỗ trợ, còn mình cầm hóa đơn đi thanh toán.

Đến khi tôi quay lại, tình hình của mẹ đã ổn định, về nguyên nhân phát bệnh, bác sĩ chỉ nói có thể do sốt cao dẫn đến động kinh cấp tính, bảo tôi lâu lâu hạ nhiệt độ vật lý cho bà.

Tôi và ba tiếp tục lau người giúp mẹ hạ nhiệt, ông nội giúp chúng tôi xem bình truyền dịch.

Sáng sớm, bà nội bắt xe, mang quần áo tới.

Mẹ tôi đã hết sốt, tình trạng đã hoàn toàn ổn định.

"Bà đến rồi, con đi ngủ đi." Bà nội đau lòng nhìn tôi, chỉ chỉ ông nội, "Ông nội con mới chợp mắt một chút, con cũng chợp mắt đi."

Ông nội kéo chăn ra, vỗ tay tôi, cười nói: "A Liên vào nằm trong lòng ông ngủ này."

Nhìn gia đình, tôi chợt thấy ấm lòng, đồng thời cũng thoáng chua xót.

Mèo đen vẫn ngồi trên vai tôi, cọ cọ.

Tôi khẽ liếc nhìn nó, kìm nén cảm xúc xuống.

Nghĩ tới những việc khác thường trước khi mẹ bệnh, tôi hỏi xin bà nội số điện thoại của tiên cô.

"Con muốn tìm bà ấy?" Bà nội cầm di động, căng thẳng nói, "Bà ấy không mở máy, để bà gọi cho, con ngủ trước đi."

"Bà nội." Tôi giơ tay ôm bà, nhìn ba thay miếng dán hạ sốt cho mẹ, còn cả ông nội đang chỉnh lại chăn cho bằng phẳng, nhẹ giọng, "Con lớn rồi, sau này để con chăm sóc mọi người, có chuyện gì cứ để con tự giải quyết đi, hơn nữa việc này vốn là do con mà."

Bà nội sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi, còn muốn nói gì đó.

Ông nội lại ho một tiếng: "Bà à, chúng ta cũng sắp bảy mươi, sắp xuống mồ rồi, không thể chăm sóc nó cả đời. Có một số việc cứ để nó tự xử lý đi."

Bà nội đau lòng xoa mặt tôi: "Đây rốt cuộc là oan nghiệt gì chứ! A Liên của bà ngoan như vậy sao lại cái nhà họ Tống kia... Không phân rõ phải trái chứ!"

Lòng người như rắn: Nam hoan nữ ái sau lưng cổ giáng - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ