"Mày dẫn con bé vào trong trước đi Rindou. Tao với Ran đi kiếm chỗ đậu xe đã"
Manami mở cửa đi ra ngoài, khẽ nheo mày lại trước ánh nắng chói chang trên cao. Cô nhìn cổng ra vào trung tâm thương mại tên Shibuya 109* ở sau lưng mình rồi lại đảo mắt sang gã đàn ông đang đút hai tay vào túi quần với vẻ bực dọc.
(* Đây là một địa điểm có thật nhé mọi người)
"Cái đám đó... chỉ biết làm mấy chuyện vô bổ"
Rindou cởi chiếc áo khoác ngoài của bộ suit ra giắt trên tay, phần vai rộng rắn rỏi ẩn hiện sau lớp sơ mi. Hắn đặt tầm mắt lên Manami, càng ngày càng nhăn nhó trông khó ở không chịu được. Gã quay gót ra sau đi ngang qua cô gái.
"Còn đứng đó làm gì? Đi vào trong nhanh lên"
Thiếu nữ cũng không bày ra biểu cảm nào, chỉ thong dong đi theo hắn. Rindou ngoái đầu quan sát, thở dài ra một hơi.
"Tại sao đã trôi qua 12 năm rồi mà vẫn phải gặp mày chứ?"
"Anh vẫn ghét tôi sao?"
Manami chớp chớp mắt hỏi thẳng một câu. Nhưng dường như đã linh cảm được điều này, Rindou vò đầu nói với cô bằng một giọng điệu bất đắc dĩ.
"Hay thật. Lâu lắm rồi tao mới nghe mày hỏi lại câu này"
Cánh cửa tự động mở ra nhường đường cho hai con người đi vào trong. Hơi lạnh của mày điều hòa tràn ngập khắp nơi, trái ngược hoàn với nhiệt độ nóng bức phía bên ngoài. Gã đàn ông duy trì một khoảng cách 2m chắc chắn với con bé đằng sau, rõ ràng chẳng hề muốn lại gần Manami.
Thiếu nữ không nhanh không chậm nối gót đi sau. Gương mặt dù đã sớm phát triển ra từng đường nét hẳn hoi nhưng vẫn mang theo hơi thở của tuổi trẻ. Rindou không hiểu sao lại không muốn nhìn nó bây giờ chút nào cả.
"Sao các anh lại dẫn tôi vào đây?"
Rindou thấp giọng trả lời một cách nhàm chán.
"Mua đồ dùng cho mày. Sắp tới đứa nào cũng bận, không có thời gian chăm mày đâu "
"Nhưng mấy anh để tôi tự đi cũng được mà?"
"Mày biết đường à?"
"Tôi đoán bản đồ của 12 năm sau phải hiện đại hơn nhiều chứ nhỉ?"
"Mày xem lại mình có phải một đứa ngoan ngoãn không?"
Nói xong Rindou khựng lại, ánh mắt kì lạ nhìn con bé. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu như nhận ra điều gì đó.
Đúng rồi, Manami trước mặt hắn đâu phải của hiện tại. Nó vẫn còn sẵn sàng tranh cãi với hắn vì mấy vấn đề nhỏ nhặt thế này cơ mà.
Dừng lại một chút, Manami nhìn vào phần gáy của Rindou, cất giọng nhẹ tênh.
"Tôi cứ thắc mắc rằng, tại sao các anh lại tin tôi là một người đến từ 12 năm trước dễ dàng như thế?"
Bước chân của gã trai ngưng đọng giữa hành lang nhộn nhịp người qua lại, Rindou cuối cùng cũng quay đầu đối mắt với Manami. Đôi đồng tử màu phong lan đã trải qua nhiều khoảnh khắc gió tanh mưa máu khẽ nheo lại, hắn tiến tới gần cô chậm rãi nói từng chữ như nghĩ rằng cô sẽ không nghe thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] Tương lai phiêu lưu kí !
FanfictionĐây là ngoại truyện của bộ [Tokyo Revengers] Trời hôm nay xanh lắm. Khi Manami đã bị đưa tới tương lai 12 năm sau và gặp gỡ Phạm Thiên P/S:Hình tượng Phạm Thiên ngầu lòi máu lạnh có thể bị phá hủy, cân nhắc trước khi đọc =)))