Mặc dù Manami đã bảo là không cần phải dừng xe đợi cô ăn, hoặc là cứ để cô lại chỗ này đi, nhưng ba tên đàn ông này nhất quyết không đồng ý làm theo. Mặc kệ ánh nhìn khó chịu của Manami, Ran vẫn duy trì tốc độ xe chậm rì rì như không. Gã trai cười khúc khích
"Nếu anh chạy nhanh hơn nữa thì có khi em sẽ bị say xe đấy babe à ~"
"...Tôi không có yếu ớt như vậy đâu"
Cầm trên tay một cái cơm nắm đã được cắn quá nửa, Manami mắt cá chết vô biểu tình đáp. Nhưng gã trai cũng không trả lời, chỉ tủm tỉm cười nhìn cô thông qua gương chiếu hậu. Mơ hồ còn thấy mấy bông hoa nhỏ nhỏ bung ra xung quanh.
Manami:"..."
"Tôi khô--"
"Đừng có nói trong khi ăn" Rindou vừa đọc báo cáo vừa nhàn nhạt cắt ngang
"..."
Cảm giác được một tên tội phạm nhắc nhở về tác phong ăn uống thật vi diệu.
Cô nàng tóc đen cảm thấy răng mình hơi tê. Thà rằng mấy người này cứ mặc kệ cô đi, hoặc là đánh đập mắng nhiếc gì đó còn thấy dễ chịu hơn cái kiểu nhẹ nhàng giống như cưng chiều trẻ con thế này.
Hay là biết cô không thích nên mới cố tình làm đây?!!!
Manami trầm mặt, tự hỏi trong đầu cả chục lần. Mặc dù biểu cảm không thay đổi mấy nhưng đôi mày nhíu chặt cũng đủ để những gã tội phạm nguy hiểm trong xe hiểu ra.
Đúng là hồi nhỏ biểu cảm vẫn phong phú hơn nha.
Ran không nhịn nổi nữa mà áp mặt vào vô lăng cố nín cười. Báo hại làm cho Rindou phải đấm một phát vào sườn mới chịu ngồi thẳng dậy lái xe nghiêm túc.
"Tôi hỏi một câu được không?"
Lấy một cái khăn giấy ra lau tay, Manami chớp chớp mắt nói một câu.
"Nè Manami-chan, nhập gia thì phải tùy tục nha. Em phải cho bọn anh cái gì đó mới được nhận lại thông tin nhé"
Ran lắc lắc ngón tay ra vẻ cợt nhả. Hoàn toàn không từ bỏ ý định trêu chọc thiếu nữ này.
Mặc dù nó nói về tôi?
Manami chả quan tâm đến cái yêu cầu vừa rồi của Ran tí tẹo nào. Cô nàng ngửa cổ ra sau, khóe môi nhếch lên đầy khiêu khích.
"Tôi đã bắt tên phản bội của các anh lại mà còn chẳng gây ra thiệt hại gì. Chẳng phải Phạm Thiên cũng phải trả công tương xứng sao?"
"Nhưng mà em đâu phải người trong Phạm Thiên?"
"Nếu tôi không phải người của tổ chức thì tại sao tôi phải theo luật trao đổi công bằng của các anh chứ?"
Đã từ chối thưởng mà còn muốn ra giá hả? Giao dịch kiểu quái gì thế? Manami tặc lưỡi khinh bỉ
Vòng qua vòng lại một hồi, Ran không tìm ra cái gì để cãi lại nữa, đành giơ cờ trắng đầu hàng. Rindou ở bên cạnh trông vẻ mặt bất lực của anh trai mà thấy có chút buồn cười. Gã trai bực dọc nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn, len lén lườm Kakuchou một cái rõ dài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tokyo Revengers] Tương lai phiêu lưu kí !
FanfictionĐây là ngoại truyện của bộ [Tokyo Revengers] Trời hôm nay xanh lắm. Khi Manami đã bị đưa tới tương lai 12 năm sau và gặp gỡ Phạm Thiên P/S:Hình tượng Phạm Thiên ngầu lòi máu lạnh có thể bị phá hủy, cân nhắc trước khi đọc =)))