' Xin chào mọi người, tôi là Việt Nam.'
Hiện nay tôi 16 tuổi, sinh nhật là ngày 2/9.
.
.
.
- ' NÀY VIỆT NAM! MĂNG NON GỌI CHO CHỊ NÈ!!'Tiếng kêu đó làm tôi giật mình rớt cả điện thoại, vội nhặt lên rồi tôi cố gắng lấy hết sức để hét lên
- ' ĐƯỢC RỒI! CHỊ XUỐNG NGAY!'
Tôi chỉ nói vậy thôi, chứ thật ra thì họ cũng sẽ mang lên đưa cho tôi cái điện thoại của họ à. Tôi lại cầm điện thoại lên, bước tới bàn học - nơi mà tôi cho là không gian thiêng liêng của mình để thỏa sức làm điều mình thích. Khi tôi đang làm thì có ai đó gõ cửa, tôi liền nói:
- ' Cửa mở'
Chỉ một câu nói của tôi thôi mà người phía sau cách cửa cũng biết là tôi đang làm gì, họ mở cửa và tôi liền nói:
- ' Anh không thể nói chuyện được với Măng Non hả anh Việt Hoà?'
Người mà tôi đang hỏi chính là Việt Hoà, anh ba của tôi. Ngày xưa anh hồ đồ lắm, thích đánh nhau không hà, báo hại em ngày nào cũng phải khâu vết rách trên chiếc áo khoác màu xanh sẫm của anh.
- ' Do thằng bé nó thích nói chuyện với em hơn, anh tâm sự với nó mà nó có nghe đâu! Chỉ ậm ừ cho qua thôi!' _ Việt Hoà lên tiếng trách móc, người từ đâu dây bên kia thì cố gắng thanh minh với tôi rằng tại anh Việt Hoà nói chuyện không có hay. Tôi chỉ đành thở dài rồi lấy điện thoại trên tay anh, hỏi:
- ' Măng Non! Dạo này em như thế nào rồi?'
- ' Vẫn ổn thưa chị! Mà chị bên đó có vui không? Chị có ăn uống đầy đủ không?' Và hàng ngàn câu hỏi khác mà Măng Non dành cho tôi, tôi chỉ đành bất lực nói rằng mình ổn và không cần quá lo lắng cho chị đâu. Nói rồi tôi cũng cúp máy, định trả điện thoại lại thì thấy Việt Hoà đang nhìn tôi, bộ mặt tôi có dính gì hả?
- ' Sao nhìn em ghê thế? Bộ chưa thấy ai nói chuyện hay hơn em hả?'
- ' Không! Anh chỉ thấy lạ là sao em không cắt tóc đi, tóc em dài rồi!'
Ôi trời, lại là vấn đề này, tôi phải cố giải thích rằng mình thích để tóc dài. Nhìn mặt anh ấy kìa, suy tư thấy rõ luôn! Bộ định để mình ngủ thì phá khoá vô cắt tóc mình hả?
-' Không, anh không cấm em để tóc dài, mà anh sợ là em nuôi rồi lại cắt bừa bãi, tổn hại anh phải đi dọn thôi!' Việt Hoà nói rồi cầm điện thoại quay đi, tôi chỉ nhớ là mình mới cắt bừa bãi năm mình 10 tuổi thôi mà? Và ảnh mới chỉ dọn đúng có 1 lần thôi mà sao sợ gì ghê vậy?_ tôi nghĩ thầm và rồi lại tiếp tục tô màu bức tranh tôi đang vẽ dở dang.... và rồi tôi lại xé nó đi khi tôi biết nó là giấy mốc.. thật đáng sợ, vẽ đẹp vô rồi lại bị giấy mốc! Sao tôi đen vậy????
Đã hơn nửa đêm rồi nhưng tôi vẫn chưa ngủ, vì tôi đang chơi con game yêu thích của tôi trên điện thoại iPhone 6 Plus của mình. Mai là khai giảng rồi, mà tôi chả thèm đọc lấy một cái. Tôi chỉ nhớ nó có nói là mặc trang phục truyền thống thôi.... hay còn thêm nữa? Tôi bắt đâu lao vào trầm tư rồi cuối cùng tôi đã mở lại cái tin nhắn thầy gửi cho tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Countryhumas] Cuộc sống xung quanh
HumorTRUYỆN CHỈ VIẾT CHO VUI, KHÔNG CÓ Ý XÚC PHẠM CÁC QUỐC GIA Việt Nam là con gái, truyện hoàn toàn do tôi nghĩ và sáng tác nên ra chap sẽ không thường xuyên. Đại ý: kể về hành trình đầy gian nan vất vả của cô và người bạn của mình - Russia. Cả hai buộ...