129600, liệu sau ngần ấy năm thật sự tớ sẽ được ở cạnh cậu, một lần nữa, danh chính ngôn thuận..?
" 129600 năm nữa, mọi thứ sẽ được xuất hiện lại một lần nữa. Cậu có tin không?"
Minseok nói, mắt vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại trong khi đầu cứ vô thức dụi vào lòng ai đó.
"Tớ á? Tớ không biết, nhưng nếu được bên cạnh Mingxi của tớ như bây giờ một lần nữa thì tớ sẽ tin."
Minhyung khẽ cười, xoa nhẹ chiếc má mềm của cún nhỏ đang ngồi trong lòng mình. Cậu cũng chẳng biết những điều đó có thật hay không. Chỉ là nếu như mọi thứ thật sự xuất hiện một lần nữa sau chừng ấy năm, cậu lại được bên cạnh Minseok như hiện tại thì cũng đáng để thử tin.
"Xì, Minhyung nịnh là giỏi thôi! Nhưng nếu như được ở cạnh cậu thêm một lần nữa, thì tớ cũng muốn tin." Minseok im lặng một chút, lại nói tiếp. " Vì tớ thích Minhyung nhiều lắm!"
Minhyung nhìn cún con đáng yêu trong lòng mà không khỏi mỉm cười hạnh phúc. Những lời Minseok nói, căn bản dù là gì thì đối với Minhyung cũng là rất dễ thương. Huống chi là khi cún nhỏ của cậu nói lời yêu thương với cậu, thật hạnh phúc quá thôi! Minhyung cảm thấy bản thân thật may mắn khi có được một Minseok đáng yêu thế này trong cuộc đời của mình mà!
"Tớ cũng thích cậu lắm, Minseok của tớ."
.
.
.
.
.Mùa xuân năm ấy, có một Minhyung đã luôn yêu thương cún nhỏ. Cũng có một Minseok luôn mang lại hạnh phúc cho cuộc đời của gấu lớn.
.
.
.Nhưng đó chỉ là mùa xuân năm ấy..
.
.
.
."Cậu thật sự..sẽ rời đi sao?"
Minhyung cố nén những cảm xúc đang gợn thành từng cơn sóng lớn không ngừng dập vào tâm trí của mình. Cất ra một lời hỏi người trước mặt, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng giờ đã thêm vài phần run rẩy vì cố nén những giọt nước mắt chực trào nơi khoé mắt.
"Minhyung à, tớ xin lỗi.."
"Minseok.."
"Sẽ có một hỗ trợ khác tốt hơn tớ, tuyệt vời hơn tớ thay thế vị trí của tớ mà..Minhyung sẽ sớm quen thôi.."
Minseok cúi gằm mặt xuống, cậu không thể tiếp tục nhìn vào ánh mắt đang đỏ hoen của người trước mặt nữa. Cậu cũng không muốn phải rời đi, cậu sao lại muốn rời khỏi người mà mình yêu thương trong suốt khoảng thời gian dài đâu chứ? Nhưng không còn cách khác, cậu phải đi thôi, vì tương lai của Minhyung, vì cả bản thân cậu. Cậu buộc phải làm điều này. Thương đâu phải là ích kỷ giữ riêng cho bản thân mình đâu chứ? Thương là luôn muốn mang lại cho người mình thương những điều tốt đẹp nhất mà.. kể cả là rời xa, thì cũng đáng mà..
"Minseok à..tớ không cần hỗ trợ khác đâu! Dù có giỏi hơn cậu, tớ cũng không muốn! Tớ cần Minseok thôi, tớ chỉ cần Minseok của tớ thôi!"
Minhyung lúc này đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh được nữa. Nước mắt sớm chực trào nơi khoé mắt đỏ hoen cũng đã chảy thành dòng men theo đường nét sắc sảo trên gương mặt ấy mà rơi xuống. Cậu quả thật trong lòng chẳng cần ai cả, chỉ cần một mình Minseok, chỉ Minseok mà thôi..
BẠN ĐANG ĐỌC
Hopeless Romantic [Guke]
Fanfiction[ Caution from author : OOC, các tình tiết và các nhân vật trong truyện đều nằm trong giới hạn là trí tưởng tượng của tác giả. Không liên quan đến người thật hay những sự kiện có thật. ] Ngọt ngào hay một chút trầm lắng, dù gì cũng là gia vị làm nê...