Khi Alex tỉnh lại đã vào trưa của ngày hôm sau, anh mở mắt tìm Jayden nhưng không thấy cậu. Alex bước xuống giường, đi ra ngoài phòng khách kiếm cậu nhưng cũng không thấy, dường như chuyện cậu đến chăm anh chỉ là một giấc mộng, cho đến khi Alex thấy nồi cháo trên bếp cùng dòng chữ: "Em tới giờ đi tập rồi mà thấy anh ngủ ngon quá nên không đành kêu dậy. Em có hâm lại cháo, anh ăn rồi uống thuốc. Tối tập xong em ghé. Jayden" - thì anh mới biết giấc mơ đêm qua không phải chính mình suy nghĩ nữa.
Alex ngồi vào bàn, cháo Jayden hâm lại vẫn còn nóng, anh múc cho mình một tô. Thì ra cảm giác có người chăm sóc mình khi bệnh cũng thật ấm áp.
..........................
Giữ đúng lời hứa của mình, Jayden đến lúc chiều muộn để thăm Alex. Vừa đẩy cửa ra, cậu giơ bịch cam mà mình vừa mua lên trước mặt
"Em mua cam cho anh uống giải cảm nè"
"Jayden, em không sợ bị lây ư? Em cũng còn đang thi đó"
"Anh cũng đang thi mà. Em chỉ muốn anh sớm quay lại đường đua cùng em thôi"
"Jayden à"
"Dạ em nghe"
"Cảm ơn em nhé"
Nghe tiếng cảm ơn từ Alex bỗng mặt Jayden thoáng đỏ, cậu gãi tai ấp úng: "Có gì đâu anh, việc em nên làm mà. À Anh Alex, em có việc thắc mắc xíu. Lúc anh bệnh em tình cờ thấy cuốn kỷ yếu trên bàn anh"
"À. Anh ở trọ nhiều khi cũng buồn nên vác lên đây. Rảnh rỗi coi lại á mà"
"Em...hồi đó em cũng học trường đó"
"Thế à? Hồi đó em học lớp nào, thầy cô nào vậy?" - Alex giả bộ ngạc nhiên hỏi Jayden. Những gì về cậu anh cũng đã hỏi thăm những Thầy Cô cũ, nhưng hiện tại không hiểu sao anh lại muốn giả ngốc để nghe cậu kể lại những chuyện hồi còn nhỏ. Có lẽ lúc đó anh không may mắn tìm ra cậu sớm hơn, cũng có lẽ hiện tại anh muốn thông qua lời kể, cùng cậu một lần nữa sống lại tuổi niên thiếu của hai người.
Jayden chăm chú kể. Alex tập trung nghe. Dường như trước mắt anh hiện ra một cậu bé nhỏ xíu đang cùng chúng bạn chơi đá banh, hay cũng chính cậu bé đó vào tuổi trưởng thành trở thành đàn em cấp dưới của trường Đại Học, hai người họ cứ như thế, lặng lẽ lướt qua nhau như những người xa lạ. Trong câu chuyện của Jayden, Alex như thấy lại chính anh của ngày xưa, tuổi trẻ đó có anh luôn đồng hành cùng cậu, chỉ là theo một cách âm thầm mà đến chính Jayden cũng không biết đến.
..........................
Nhờ có sự chăm sóc của Jayden, sự động viên của các thí sinh còn lại cùng các mentor của chương trình mà không lâu sau Alex đã khỏe lại, anh cũng đã quay trở lại để tập luyện. Hôm nay sau khi anh đi tập về cũng là lúc chương trình chiếu đến vòng thi bài Hương, cũng là lúc Alex biết khi Jayden hỏi được chọn nhóm nào, cậu đã nói muốn vào nhóm của anh. Nghe câu trả lời của Jayden bỗng Alex bật cười. Cách đây rất nhiều năm, anh chính là muốn cậu vào đội của mình nên nhờ nhóm trưởng ngỏ lời với đội đàn em, mặc cho sự ngạc nhiên của bạn mình do nhóm anh lúc đó đã rất mạnh, hoàn toàn không cần thêm thành viên. Kết quả Jayden từ chối. Rất nhiều năm sau đó, chính Jayden lại ngỏ ý muốn vào đội anh, và lần này lại một lần nữa chính anh là người chọn cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Jaylex) - Nguyện nắm tay người từ thanh xuân
أدب الهواةThanh Xuân Vườn Trường / Ngọt không ngược Cp Chính: Alex & Jayden Truyện chỉ là trí tưởng tượng của tác giả. Chỉ mượn tên riêng và cuộc thi trong thự Không áp dụng hành động và lời nói lên chính chủ ngoài đời. Vui lòng không re-up trên bất kỳ nền tả...