- Em có muốn ăn gì không? Vừa nãy em không ăn!
-...
- Băng Y!
-...
Anh mở cửa, nhìn quanh một lượt, nhận thấy cô đã nằm gọn trên giường, khuôn mặt dịu dàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh chần chừ, chân nửa muốn quay đi nửa muốn đến gần.
Người thương trước mặt, anh là con người bằng xương bằng thịt, dù thế nào cũng chẳng thể kiềm được lòng mong muốn được chạm vào khuôn mặt đó, cho thõa đi bao mong nhớ.
Bàn tay khẽ khàng đến cẩn thẩn thái quá chạm vào gò má cô, như sợ nếu không sẽ làm nó vỡ tan, như nâng niu một thứ rất nhỏ bé, quan trọng,...
Hay là...anh sợ nó sẽ biến mất!
Anh chưa tin, chưa tin được cô đang xuất hiện ở đây, bên cạnh anh. Anh không hiểu được con người mình, hằng đêm mong cô quay về bên mình, đến khi điều đó trở thành hiện thực, anh lại ngỡ ngàng, nghi ngờ tính chân thực của điều này.
Tiếng chuông điện thoại lạ lẫm vang lên phá tan dòng suy nghĩ của anh. Anh tìm điện thoại của cô, nhìn thấy một cái tên Tiếng Anh.
- Jane! Đã khuya rồi, tôi không ngủ được, đến phòng cậu mới phát hiện cậu không ở trong phòng, cậu đã đi đâu? Cậu không sao chứ? Tôi lo quá!
-...
- Jane?
- ... Xin chào!
- Ơ...Chào! Anh là...? Tại sao anh cầm điện thoại của Jane?
- Tôi...là chồng của cô ấy!
Jack như bị sét đánh ngang tai. Cậu không tin vào tai mình. Có phải người đàn ông đó vừa nói anh ta là chông2 của cô? Không thể nào! Không thể nào được! Cậu đã từng xem lý lịch của cô, cô vẫn độc thân mà, à khoan đã...là đã li dị. Tức là cô đã từng có chồng nhưng bây giờ thì không. Tại sao lại...?
Jack nắm chặt điện thoại, cổ họng khô lại.
- Chúng ta có thể gặp nhau không? -- Jack khó khăn mở lời.
- ... Được! Chắc anh không biết đường nên tôi sẽ đến khách sạn đó, ở đó có một quán trà dưới tầng.
- ...Ok! Tôi sẽ đến trước!
∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆¶
Anh nhìn thẳng vào chàng trai Châu Âu trước mặt, khuôn mặt điển trai có cảm giác như tượng sáp, mái tóc vàng kim và nụ cười nhạt khá hấp dẫn. Jack cũng chẳng ngại ngần nhìn chằm chằm vào anh, thầm đanh1 giá vẻ bề ngoài. Sau cùng rút ra được một nhận xét "Không tệ, nhưng về cơ bản vẫn thua mình!"
- Có chuyện gì sao? -- Anh trầm giọng hỏi.
- Ồ! Có chứ!
- Vậy thì chúng ta hãy nói vào vấn đề đi!
- Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Vấn đề chính là Jane!
- Không! Vấn đề chính là chúng ta!
- Sao cũng được! Nhưng tôi tin anh đã biết thời gian qua người ở bên cạnh Jane là tôi!
- Ồ! Tôi biết! Vậy thì đã sao?
- Anh không thể nói với người khác anh là chồng của cô ấy được, trong khi hai người đã li dị. Điều anh đã nói sẽ làm ảnh hưởng cuộc sống của cô ấy!
- Chàng trai à, cậu không thể li dị khi đơn li dị thậm chí còn chưa được nộp lên tòa án! Và chẳng có ai làm chứng cả!
- Sao cơ?
Anh nhoẻn miệng cười, nhấp một ngụm trà hoa cúc thơm lừng. Tâm trạng khá thoải mái.
- Lúc cô ấy đi Anh, đúng là cô ấy đã ký đơn li dị, nhưng tôi không nói là tôi cũng sẽ kí. Và dù cho cô ấy một mình kí đơn thì cô ấy cũng chưa từng nộp lá đơn ấy lên tòa án. Điều đó chứng tỏ, chúng tôi vẫn là vợ chồng!
- Vậy là thời gian qua anh vẫn để cô ấy nghĩ rằng hai người đã li dị?
- Đúng vậy! Nếu đó là điều cô ấy cần!
- Anh thật quá đáng! Anh không biết thời gian qua cô ấy đã sống đau khổ như thế nào sao?
- Tôi không biết! Nhưng tôi sẽ là người cuối cùng và duy nhất có thể bù đắp lại thời gian đó!
- Sao anh chắc chắn?
- Bởi vì qua lời nói của cậu, tôi biết cậu không thể làm được điều đó suốt bao lâu nay!
Jack cứng người, cậu không nghĩ rằng người đàn ông này có thể nói những lời đanh thép như thế. Hơn nữa, là nói đúng tim đen.
- Tôi không nghĩ anh sẽ làm được điều đó khi chính anh đã mang những niềm đau đó đến!
- Điều đó tự cô ấy sẽ cảm nhận được, bởi vì tình yêu mà tôi dành cho cô ấy là không-có-giới-hạn!
∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆
Anh nhanh nhẹn mở cửa nhà, liền nghe thấy mùi thức ăn. Anh gấp rút đi vào bếp, cả áo khoác ngoài cũng không thèm cởi ra.
Cô xoay người lại phía anh, tay không ngừng linh động. Đôi chân trắng ngần lộ ra dưới lớp áo sơ mi màu xám của anh. Nhìn lon coca trên bàn ăn, anh đoán lúc mở lon nước đã bị bắn tung tóe vào người, bất quá liền phải dùng áo sơ mi của anh mặc tạm.
Anh nhấc chân thật nhẹ, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn đã bày sẵn hai cái chén, lẳng lặng nhìn cô.
Cô gầy đi rồi, đôi chân cũng đã bớt đi mấy kg thịt chứ chả ít, làm nó thêm thon thả hơn.
Anh bỗng thấy ấm áp quá đỗi, cảm giác này, anh đã xém quên mất.
Anh lại gần, bất ngờ vòng tay ôm chặt cô từ phía sau, mật vùi vào hỏm cổ cô, cảm nhận mùi hương quen thuộc.
Cô giật nảy mình khi cảm nhận được vòng tay ấm áp, qua nhịp thở và mùi hươnng nhè nhẹ, cô biết là anh.
Khung cảnh thế này...cô đã mơ rất nhiều lần suốt hai năm qua. Anh gần kề bên cô, ôm lấy cô..
Không gì có thể thay thế điều này trong cô.
------------
Au: Uầy, có vẻ như lâu lắm rồi au mới quay lại vì bận thi học kì, căng thẳng kinh khủng. Từ giờ sẽ up chap thường xuyên hơn vì nghỉ hè rồi. Cảm ơn mem không bỏ au nhé!
Gần đây Au muốn ra một bộ truyện nữa song song với truyện này, nhưng chưa xác định được mô tuýp.
1.Đam mỹ.
2. Kinh dị ( au ko chắc vì chưa có kinh nghịêm)
3. Ngôn tình (again)
Mem góp ý 1 trong 3 mô tuýp nha!
P.s: Tks mem
BẠN ĐANG ĐỌC
Đi cùng em đến cuối chân trời
Teen FictionAnh: Trình Tuấn Phong, một chủ tịch tài giỏi lãnh đạo cả một công ty phần mềm nổi tiếng lẫn trong cả ngoài nước. Hào hoa, lãnh lạnh, bắt buộc phải có một người vợ nếu muốn tiếp tục có được quyền thừa kế. Cô: Hwan Ji Ryung ( Băng Y), là một sinh viê...