BE - 1

11 1 0
                                    

 Người ta thường nói khi một cánh cửa đóng lại, những cánh cửa khác sẽ mở ra. Thế nhưng dù sao cũng có những nơi thực sự cấm động chạm đến, như lúc này đáng lẽ Akiko không nên mở cửa lúc năm giờ sáng. Mặt trời còn chưa ló dạng, em và gã Tử Thần vẫn phải xuất phát cho kịp giờ tàu chạy. Họ đã không gặp may mắn, ở ngay cầu thang nơi góc tầng có hai bóng đen chực chờ.

"Sao lúc nào mày cũng vội vàng thế, Hanma Shuuji? Y như lúc mày định cán qua Darcel vậy."

Giọng mỉa mai ấy thuộc về chàng trai có hai bím tóc dài rất nổi bật. Chỉ hai năm ở trong giới giang hồ tại Tokyo, Akiko đã thừa biết đối phương chính là anh em nhà Haitani, hiện giờ đang hoạt động cùng bang Tenjiku mới thua cuộc trong trận chiến vừa xong.

"Chúng ta không còn đường chạy nữa..." Em lập tức nhận định tình hình, tay níu chặt lấy vạt áo khoác của Hanma.

"Điên à? Mày cứ đi đi, anh sẽ giữ chân bọn nó."

"Em làm sao sống một mình không có anh được chứ..." Đó là thực tế với một đứa trẻ mới 12. "Hãy cầu xin họ vậy, xin tha mạng."

"Việc gì phải làm thế!"

Nắm đấm của gã Tử Thần vung bừa bãi về phía hai người rõ ràng đến để bắt giữ họ. Akiko biết đó là một bước đi tồi tệ. Em vừa nhìn cảnh lộn xộn trước mắt vừa suy tính xem mình có gì có thể trao đổi với đối phương. Nghĩ đi nghĩ lại, dẫu được thả đi như một con bé vô tri, em cũng sẽ không biết làm gì tiếp theo để bảo vệ an toàn cho bản thân mà không phải vào cô nhi viện ngu ngốc nào đó.

"Ầy, phiền chết đi được."

Sau câu nói ấy là một đòn kết liễu bằng baton của Ran. Anh ta nổi tiếng vì không bao giờ làm việc thừa thãi, cứ thế là hết rồi sao? Akiko nhìn bóng dáng quen thuộc nằm dài trên nền hành lang, đôi chân bé nhỏ của em cũng như đông cứng lại theo cái lạnh trong mùa tuyết băng giá. Chàng trai cao lớn chậm rãi đi về phía em, cây gậy trên tay anh ta vung vẩy không hiểu đang đe dọa hay chỉ đùa nghịch thôi.

"Cô bé xinh xắn quá, em sống cùng thằng ranh con này à?"

Bàn tay thanh mảnh đang đi găng trắng từ từ lướt trên xương quai hàm của Akiko khiến em rùng mình. Em không gạt đi, đứng đó chịu trận.

"Tại sao không chạy trốn?"

"Vì không biết đi đâu. Anh đã giết Shuuji-kun rồi sao?"

"Đừng lo, bọn tôi không nặng tay như vậy đâu. Nhiệm vụ là bắt kẻ gây rối này về đại bản doanh rồi mới xử lý. Cô bé thân thiết thế này, bọn tôi không bỏ qua được, nhé?"

Akiko không phản kháng một giây nào, ngoan ngoãn kéo chiếc vali chứa toàn bộ tài sản đi theo những người lạ mặt đáng sợ ấy. Em ghét đụng độ, sợ đau đớn, sợ mình sẽ bị đánh mà giờ đây không có ai che chở. Tâm trạng phấp phỏng ấy duy trì đến tận lúc đặt chân vào nhà kho mà Tenjiku sử dụng như "phòng trừng phạt".

===

Trong lúc ngồi chờ Hanma tỉnh lại và người chủ chốt của phía bang kia tới định đoạt, Akiko chỉ biết ngồi thẫn thờ nghĩ về quãng đời còn quá ngắn ngủi của bản thân em. Vẫn còn nhiều nơi muốn đi, nhiều món muốn ăn, muốn sờ vào nhiều tiền hơn nữa, muốn cảm thấy được thỏa mãn vì danh vọng. Thế mà bây giờ chỉ biết chờ đợi cái chết giáng xuống vì lỡ động chạm đến chỗ không nên. Em thấy ghét người đã khuất, chính là cái gã Kisaki không chịu nghe lời khuyên giải, ghét cả việc Tử Thần cứ thích đi tìm thú vui trong những hành động dại dột ấy.

[TR fanfiction] Seasonal {Hanma & OC}Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ