Từ ngày hôm đó, Tô Lê rốt cuộc được tính là chính thức vào cửa của Ninh gia.
Cậu ta có thể đi tới bất cứ chỗ nào, căn phòng nào của tòa nhà, không cần gõ cửa; vui vẻ liền lăn lộn trên thảm ngoài phòng khách, không vui thì cũng có thể tiếp tục lăn lộn. Cậu chưa từng ở trong căn nhà nào lớn như vậy cho nên thường lấy tinh thần thám hiểm tòa nhà để nhảy nhót một hồi, làm hại tất cả mọi người đều tinh thần căng thẳng.
Đùa hả, đó thế nhưng là tâm can bảo bối của thiếu gia đó, ngã hỏng ra đó rồi biết làm sao? Không thấy mấy ngày nay Tô Lê được sủng tới cười toe như một đóa hoa nở rộ đó sao. Dễ dàng bị hỏng nhất chính là hoa cỏ gì đó còn gì, cần phải cẩn thận nâng niu, không chịu được gió mưa vùi dập.
Mặc dù nói vị này nhà thiếu gia ngoài ý muốn có tinh thần hoạt bát còn dai dẳng hơn cả loài gián.
Nhìn đi, lại gây họa rồi đi, lại bị thiếu gia lãnh về phòng đánh mông rồi đi, biết kêu gào xin tha mạng rồi đi, biết rồi thì lần sau đừng có tìm bọn này chơi đá cầu nữa nhé! cậu rốt cuộc nhàn rỗi tới mức nào cơ chứ?! một đám đàn ông đi chơi đá cầu đã rất mất hình tượng rồi, một quả cầu bay lên kéo theo là âm thanh vang dội của hệ thống báo động, lại ổn ào nháo loạn tới mức nào cơ chứ?!
Lúc thiếu gia xuất hiện còn tính tự mình biện giải lấy lại trong sạch, aaaaaaa..aa chúng tôi thực sự chỉ là đang trở về tuổi thơ mà thôi, mặc dù tuổi thơ của chúng tôi cũng chưa từng biết tới chơi đá cầu.
"Hu hu hu hu ......." trên chiếc sofa đen trong phòng khách, Tô Lê nằm bò trên đùi Ninh Hàn, ôm lấy mông môi trề ra, đừng nói đến là đáng thương biết nhường nào,
"Có ai đối đãi với sư phụ mình như anh sao! Vi sư chỉ là đi đá cầu thả lỏng tinh thần một xíu, anh liền đánh mông sư phụ! Bị đánh sưng luôn rồi, hôm qua làm .... vẫn ... vẫn chưa ......"
"Vẫn chưa cái gì?"
Ninh Hàn từ trên cao nhìn xuống cậu, nhướn mày trầm giọng hỏi.
Tô Lê đỏ hồng cả mặt,
"Còn bắt nạt em!"
"Bắt nạt như thế nào?"
Ninh Hàn tiếp tục hỏi, giọng điệu như Thái thượng hoàng làm Tô Lê tức tới ngứa răng.
"Ông chủ Ninh là đồ xấu xa......"
Tô Lê liều mình không nổi chỉ có thể bắt đầu lăn lộn ăn vạ,
"Ông chủ Ninh là đồ xấu xa, cực a kì í ơ xấu xa, hey, ô là hey ...."
Nói mi còn không nghe, đến chết vẫn không sờn, mi còn gào thét, mi còn hát hò ở đó nè. Tô Lê phát huy tinh thần tự mình tìm niềm vui thẳng tiến, kĩ năng trước giờ chưa từng bị vượt qua. Lúc này cách duy nhất làm cậu ta ngậm miệng lại chính là, bịt kín miệng cậu nhóc. Lúc này Tô Lê sẽ đặc biệt ngoan ngoãn, thập phần phối hợp, không, nên nói là vô cùng lớn mật. Vòng tay qua cổ Ninh Hàn, chủ động làm sâu thêm nụ hôn không nói, trên mặt còn xuất hiện nụ cười gian xảo mà thường ngày tuyệt đối không thể nhìn thấy.
Nếu không phải cậu ta nhiều lần câu dẫn, đêm qua Ninh Hàn sẽ không mất khống chế đến vậy.
Ninh Hàn không khỏi nghĩ lại, tên nhóc này rốt cuộc là cố ý hay thực sự chỉ là vô ý thôi chứ? Cậu nhóc sẽ bất giác nhẹ cắn hai bờ môi của mình, trên mặt mang theo ý nghĩ hư hỏng, có điều ánh mắt lại cong cong nhìn thẳng vào ngươi, làm ngươi muốn tránh cũng không có cách nào tránh thoát; cậu nhóc sẽ khóc lóc cầu xin buông tha, cầu xin đừng tiếp tục giày vò thêm nữa, nhưng khi ngươi tính toán buông tha cho cậu ấy, cậu ấy lại gắt gao quấn lấy ngươi, nhào qua kề tai sát má với ngươi. Ninh Hàn thường bị cậu nhóc ăn tới gắt gao, sắp không nhớ được trước đó rốt cuộc là ai theo đuổi ai luôn rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Võng du chi Họa thủy tam thiên
HumorTác giả: Lộng Thanh Phong Thể loại: Đam mỹ Editor: Hana_Nguyen Giới thiệu: Lãnh tĩnh đại thúc thụ + Bạo S phúc hắc công, 1v1 Nhiều năm về trước cũng bởi vì game mà Tạ Phi mất hết tất cả, từ đó trở đi cậu quyết định đóng cửa trái tim, không màng gi...