"Tớ không thích xem pháo hoa." Haibara Ai từ chối lời mời xem pháo hoa cùng nhau.
"Tại sao? Pháo hoa đẹp mà!" Ayumi bối rối hỏi.
Genta lặp lại, "Đúng vậy, làm sao có thể trọn vẹn nếu không xem pháo hoa vào mùa hè?"
Ai Haibara cúi đầu lật trang sách, "Bản chất của pháo hoa không khác gì một quả bom, thành phần chính là thuốc súng. Chỉ là một vài kim loại phát sáng được thêm vào thuốc súng. Có rất nhiều vụ cháy do pháo hoa gây ra , cho nên muốn xem một chút, nếu vậy sao không để Edogawa đá một cái cho các cậu xem?"
Genta lặp lại, "Hừ, đồ con gái nhàm chán."
Mitsuhiko, "Haibara-san biết nhiều thật..."
Ayumi, "Ai-chan thực sự không lãng mạn chút nào."
"Pháo hoa có nghĩa là lãng mạn?" Haibara nghi ngờ hỏi.
"Tất nhiên! Pháo hoa là để xem cùng với người mình thích!" Đôi bàn tay nhỏ bé của Ayumi nắm chặt thành nắm đấm, cô bé có chút kích động, có chút đỏ mặt sau khi nói ra lời này.
Haibara chết lặng khi nghe những lời đó. Có phải cô muốn xem pháo hoa với người cô thích?
Ngay khi Ayumi định tiếp tục nói, tiếng mở cửa bước vào cùng với một giọng nam quen thuộc. "Bác tiến sĩ đã cho anh vài vé ngồi ở hàng ghế đầu trong buổi biểu diễn pháo hoa ở Yokohama vài ngày trước." Subaru Okiya cầm tờ rơi trên tay và đưa cho mọi người xem.
Ayumi, "Chà! Thích thật đấy!"
Genta lấy tờ quảng cáo từ Subaru Okiya, nhìn nó và những tờ khác, rồi hỏi, "Nhưng pháo hoa này có gì khác với những pháo hoa khác không anh?"
Ayumi, "Màn pháo hoa này là lớn nhất ở khu vực Kanto. Nó rất nổi tiếng, và người ta nói rằng các cặp đôi đi xem cùng nhau sẽ ở bên nhau mãi mãi!"
Haibara Ai, "Anh không phải nên mời bạn gái cùng đi sao, cùng một đám trẻ con xem làm cái gì?"
"Ha ha, tiến sĩ đưa cho anh 7 tấm vé, anh nghĩ mọi người đều muốn đi."
Mitsuhiko cũng có chút kích động, "Mà lại lễ hội pháo hoa lần này sẽ mời ca sĩ và nhóm nhạc nổi tiếng đến. Vé hàng ghế đầu thật sự rất khó có! Anh thật sự có thể mang bọn em đi sao?"
Okiya Subaru cười nói: "Đương nhiên là cùng nhau đi!"
"Subaru-san thật tuyệt!" Mấy đứa trẻ đồng thanh hét lên, khuôn mặt tràn đầy niềm vui.
Vào ngày diễn ra lễ hội pháo hoa, Ayumi đến gõ cửa vào buổi sáng. Haibara vừa ngáp vừa mở cửa, Ayumi đang đứng ở cửa với một chiếc túi lớn, như thể cô bé sẽ ra ngoài trong một tuần.
Haibara nói, "Cậu đang làm gì vậy, không phải chúng ta chỉ đi một đêm thôi sao?"
"Là yukata." Ayumi nói khi khó khăn bước vào phòng, "Ai-chan, chúng ta hãy mặc yukata cùng nhau đi, mình đã mang tất cả yukata ở nhà tới nè!"
Hóa ra con gái phải mặc yukata để xem pháo hoa, và phải bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm. Haibara nhìn Ayumi trải từng bộ yukata trên ghế sofa, mỉm cười bất lực.
Haibara hỏi, "Cậu sẽ mặc màu gì?"
Ayumi lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nó nhăn nheo quá. Cách đây không lâu, mình đã đi lễ hội mùa hè với bố mẹ và mặc một cái màu hồng. Năm ngoái, mình đã mặc cái màu xanh này. Mình nên mặc màu gì tiếp theo đây?"
"Tớ nghĩ Yoshida-san phù hợp với cái này, hoa màu xanh trên nền trắng." Haibara chỉ vào một bộ yukata.
"Vậy mình sẽ mặc cái này!" Ayumi vui vẻ ôm lấy bộ yukata, "Ai-chan thích cái nào?"
"Hmm..." Haibara nhìn vào đống yukata.
"Còn bông hoa trắng này thì sao?"
Haibara cầm bộ yukata màu hồng mà Ayumi đang chỉ. Màu hồng của bộ yukata này tương đối đơn giản và thanh lịch, chỉ gồm màu hồng và trắng, được trang trí bằng hoa hồng trắng và vài chú bướm khéo léo. Trông rất tinh khiết và sống động.
"Ai-chan rất hợp với màu hồng, và thực sự xinh rất đẹp khi mặc nó."
"Được, vậy tớ nghe theo cậu." Sau đó, Haibara dường như đã nhận ra điều gì đó, nhanh chóng liếc nhìn sang nhà Kudo bên cạnh.
Sau khi chọn bộ yukata của mình, cả hai gấp tất cả yukata còn lại. Sau khi xem TV một lúc rồi ăn trưa, Ayumi kéo Haibara trang điểm cùng. Nghĩ đến thất bại lần trước của hai người khi tự trang điểm, cô thực sự không muốn lặp lại nên đã thuyết phục Ayumi.
Cả hai đều để tóc ngắn nê không mất nhiều thời gian để tạo kiểu. Sau khi chải đầu đơn giản, Haibara cài một món phụ kiện hình hoa hồng đỏ vào tai, trong khi Ayumi thay chiếc băng đô thông thường của mình bằng một kẹp tóc hoa hồng.
Thời gian vào cửa để xem màn bắn pháo hoa là 6 giờ chiều và mất khoảng một giờ lái xe đến đó. Mọi người sẽ tập trung tại nhà tiến sĩ vào khoảng 4 giờ chiều.
Mặc yukata không phải là việc dễ dàng, và Haibara lại là lần đầu tiên mặc nó. Sau sự hướng dẫn của Ayumi cùng vài lần thất bại, cuối cùng cô buộc thắt lưng quanh eo cho Ayumi. Ayumi rất khéo tay và giúp Haibara mặc yukata chỉ trong vài động tác. Khi hai người ra khỏi phòng ngủ, mọi người đã ở đó. Bác tiến sĩ đang mặc một bộ yukata màu trắng rộng rãi có sọc đen nhạt, còn Conan, Mitsuhiko và Genta đều mặc bộ yukata màu xanh đậm thường thấy.
Haibara kiểm tra xung quanh, chỉ để thấy Okiya Subaru đang ngồi trên chiếc ghế sofa xa nhất. Anh ta mặc một bộ yukata màu xanh tím với viền hoa văn hình cây trúc xanh đậm, không rõ ràng lắm nhưng lại có một vẻ tao nhã độc đáo. Làn da trắng hiếm khi lộ ra ngoài. Hôm nay anh không mặc áo cổ cao, cũng không mặc cái áo cổ lọ kỳ lạ.
Ayumi cũng thấy Subaru, và ngay lập tức hỏi, "Subaru-san bị ốm à? Tại sao anh lại đeo khẩu trang vậy?"
Giọng Subaru có chút khàn khàn, "Anh chỉ bị cảm nhẹ, do vài ngày trước bật điều hòa quá thấp. Để tránh lây cho mọi người, anh vẫn nên mang khảu trang."
Conan rất thích thú khi nhìn thấy điều này, cậu biết đó là chiếc mặt nạ thay đổi giọng nói tinh vi đến mức có thể mô phỏng giọng mũi và giọng khàn. Cậu vẫn sử dụng chiếc nơ biến đổi giọng nói đời đầu, còn Akai đã nhảy từ chiếc vòng đeo cổ sang chiếc mặt nạ thay đổi giọng nói. Cậu mỉm cười với Subaru, đột nhiên cảm thấy ánh mắt sắc bén của Haibara đang nhìn mình.
Conan ngạc nhiên, "Sao cậu nhìn tớ chằm chằm vậy?"
Haibara lùi lại và quay mặt đi, "Không có gì, tớ chỉ muốn xem điều gì khiến cậu vui đến vậy thôi."
Conan thản nhiên nói: "Ra ngoài chơi đương nhiên rất vui rồi." Do lượng người quá đông nên Okiya Subaru và tiến sĩ Agasa mỗi người lái một chiếc xe, hai chiếc xe nối đuôi nhau xuất phát.
BẠN ĐANG ĐỌC
(SHUSHI) PHÁO HOA TRONG ĐÊM MƯA
Fanfiction"Có một loại tình yêu, giống như pháo hoa, đột nhiên bùng cháy. Nhưng sau khoảnh khắc rực rỡ ngắn ngủi, cuối cùng hóa thành tro bụi. Có một loại tình yêu, chỉ là một thoáng lướt qua nhau, nhưng đã trở thành số mệnh, không thể nào thoát khỏi." Nguồn:...