Chương 4

505 64 1
                                    

Ngày lễ An Lành chào mừng mùa Đông của tộc Tiên đã đến. Hyunsuk dứt ra khỏi nụ hôn với Jihoon, theo thói quen ngả trên vai hắn chờ hồi sức. Jihoon dang sẵn tay đón anh vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại. Không một ai trong số họ quan tâm về mối quan hệ hiện tại sẽ ra sao, có lẽ là vì không muốn nghĩ, hoặc nghĩ cũng không ra. Chỉ cần tận hưởng những khoảnh khắc an ủi nhau như vậy là đủ.

"Tối nay cậu có muốn tham gia lễ hội không?"

"Tôi được ra ngoài sao?"

"Truyền thống của lễ hội An Lành là người của tộc Tiên đều sẽ phải đeo mặt nạ, chúng ta sẽ không bị phát hiện đâu. Chờ tôi một chút!"

Hyunsuk thoát ra khỏi vòng tay của Jihoon, anh đã không kịp để ý thấy hắn tiếc nuối đến nhường nào lúc Hyunsuk rời đi. Khi quay trở về trên tay Hyunsuk còn cầm theo một cái mặt nạ bằng gỗ được chạm khắc tinh sảo, chùm được cả qua tai. Hyunsuk nhìn Jihoon, bàn tay cầm mặt nạ hơi run rẩy, dường như đang đấu tranh gì đó. Cuối cùng, vẫn quyết tâm, cẩn thận đeo nó cho hắn, mỉm cười hài lòng.

"Đi thôi."

Cả hai rời khỏi nhà với đôi bàn tay đan chặt vào nhau. Đi bộ thêm được một quãng là đến trung tâm làng Tiên, nơi đang được trang hoàng cả ngàn ánh đèn lấp lánh. Trên đường đông nghịt, ai cũng ríu rít bên người thân. Mọi năm khi trải qua ngày này Hyunsuk đều thấy cô đơn, nhưng hiện tại đã không còn như vậy nữa. Anh quay sang phát hiện Jihoon cũng đang nhìn mình.

Cứ như là...thế giới trong mắt của họ chỉ có nhau.

"Cậu thấy thế nào?"

"Đẹp...à lễ hội đẹp lắm." Jihoon vội đổi lời, không ai rõ vế đầu tiên của hắn nói đến gì.

Không khí vui vẻ chưa được nhiều thì đột nhiên từ phía sau có hai người chạy vượt lên trước và va phải Hyunsuk. Nếu không phải Jihoon kịp thời giữ chặt anh, Hyunsuk đã ngã xuống từ lâu. Người va phải anh không hề cảm thấy có lỗi, ngược lại hất mặt, lên giọng.

"Đi đường cẩn thận chứ, Choi Hyunsuk. Đừng lây lan sự xui xẻo của cậu cho người khác."

Sắc mặt Hyunsuk không có gì thay đổi nhưng Jihoon thì khác, hắn lạnh lùng nhìn tên kia. Dường như nếu không có Hyunsuk vỗ nhẹ vào tay hắn an ủi, Jihoon đã lao đến xé toạc người đối diện ra thành trăm mảnh. Anh liếc nhìn hắn ta, cười mỉa.

"Cậu hết phải đi chăm sóc lợn rồi? Xem ra lần trước bác Kanemoto phạt còn nhẹ nhỉ, Kim."

Kim nhăn mặt, tức tối nhưng rõ ràng không thể làm gì hơn. Lần trước vì gây rối với Hyunsuk mà gã bị tộc trưởng phạt đi chăm sóc lũ lợn hôi hám đến một tháng trời. Hyunsuk không còn muốn ở chung với người này thêm nữa, cầm tay Jihoon kéo đi. Nhưng Kim nào chịu nuốt cục tức ấy, gã ta nói với theo.

"Tên xui xẻo như cậu tốt nhất là đừng tiếp cận với ai."

Hyunsuk vẫn giữ nụ cười, thậm chí là tươi vui hơn lúc ban đầu. Jihoon lo lắng nhìn anh, không biết nên nói gì để an ủi Hyunsuk. Chờ cho đến khi đêm dần buông, phần hội treo ước nguyện bắt đầu, hai người dừng bên một cây An Lành, trên đó đã treo sẵn các dải lụa ghi ước nguyện. Hyunsuk lấy xuống một cái cho mình và Jihoon để cả hai cùng ghi.

|HoonSuk| Ranh Giới Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ