May Còn Có Em

37 5 0
                                    

Từ quán rượu đi ra, Seola lái xe chạy về hướng nhà, đi được nửa đường thì đầu óc cô cảm giác được một trận choáng váng, phanh gấp xe dừng lại bên lề đường. Cô gục đầu trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt, qua thật lâu cô mới thanh tỉnh được một nửa, không ngồi dậy mà lấy điện thoại ra gọi cho Bona. Cô đặt điện thoại bên tai, bên kia đầu dây rất nhanh được bắt máy và truyền đến một giọng nói dịu dàng. Seola ngừng lại rồi hổn hển hít thở, những khổ sở trong lòng tiêu tan được một chút. Cô không nói gì, chỉ áp điện thoại vào tai rồi ra sức hít thở. Bona đứng ở trên ban công, nhẹ nhàng gọi Seola mấy tiếng nhưng không nghe thấy cô ấy trả lời nên cũng không gọi nữa, chỉ cầm lấy điện thoại yên lặng nghe những tiếng hít thở nặng nề của cô ấy bên kia đầu dây. Chiều nay khi trở về nhà trọ Bona dọn dẹp qua một chút sau đó bắt đầu chờ điện thọai của Seola, cho đến gần nửa đêm điện thoại mới đổ chuông, cô không chút suy nghĩ mà bắt máy. Nhưng Seola một câu cũng không nói mà chỉ nặng nề hít thở, cô cảm giác được cô ấy đang vô cùng đau đớn và mệt mỏi. Bona ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm cùng vầng trăng sáng mông lung, mờ mờ và hư ảo. Một lát sau vẫn không nghe thấy Seola nói gì, Bona thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Em đã trở về rồi, đang ở nhà. Seol có tới không?"
Seola vẫn đang úp mặt lên tay lái, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, khi nghe thấy lời Bona nói rõ ràng là sửng sốt, ngây ngẩn một lát rồi mới khàn khàn gọi tên cô ấy: "Bbo à."
Bona ôn nhu đáp một tiếng rồi sau đó điện thoại bị ngắt máy. Bona khẽ cười cười, cũng không quay về phòng khách mà chỉ lặng yên đứng đó nhìn xuống dưới lầu, cho đến khi một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng xuất hiện, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, vội vàng đi vào tòa nhà thì cô mới xoay người đi ra mở cửa. Seola vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Bona thì khóe miệng cong lên nhưng lại không cười nổi, đi về phía trước từng bước từng bước rồi ôm cô ấy vào lòng, đồng thời cảm thấy mũi ê ẩm. Cô cảm động, thực sự rất cảm động.

Hai người vào phòng rồi ngồi trên ghế salon Seola ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấm áp vào trong ngực, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Bbo."
Bona tựa vào trong ngực Seola, ngửi thấy được trên người cô ấy nồng nặc mùi rượu, lại cảm thấy thân thể cô ấy căng thẳng rồi thỉnh thoảng run rẩy, cho nên đưa tay đặt lên bụng Seola kiểm tra. Chỗ đó hiện giờ lạnh ngắt rồi lại nghe thêm giọng nói khàn khàn của Seola nữa, vành mắt cô lập tức đỏ lên, cũng nghẹn ngào đáp một tiếng. Seoka đem mặt chôn ở cổ Bona, những giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt cô chảy xuống làn da trắng nõn, nhẵn nhụi và mịn màng của Bona, cô cọ cọ sau đó ôm cô ấy càng chặt hơn. Bụng cô đau đến quặn thắt cả ruột gan được bàn tay Bona mềm nhẹ xoa xoa với lực mạnh yếu vừa phải nên dần dần đỡ hơn, một lát sau cô mở miệng gọi cô ấy một lần nữa: " Bbo."
Bona đáp: "Sao vậy? Có phải Seol rất đau không? Em đi lấy thuốc cho Seol uống nhé?"
Seola lắc đầu, hôn nhẹ lên cổ Bona rồi không nói gì. Từ tối hôm qua bàn bạc kế hoạch đối phó với Park Jinho cho tới hôm nay kí hợp đồng với Lee Sooman, chỉ trong hai mươi bốn tiếng ngắn ngủi Seola đã đem GG bán cho người khác, cô đã đem tâm huyết nửa đời mình bán đi. Nói rằng cô cảm thấy không sao cả, không sợ là giả dối, trên thực tế so với Exy cô còn sợ hãi hơn rất nhiều. Thương trường như chiến trường, khi cô phải thực hiện đến bước này thì thực chất đã thua một nửa rồi. Seola biết muốn từ trong tay Lee Sooman lấy lại GG một lần nữa tuyệt đối không phải dễ dàng, đến lúc đó ông ta sẽ nói thêm một vài điều kiện nữa, mình có thể không thỏa mãn hay sao? Đây cũng là một vấn đề lớn, huống chi cũng có thể coi là kết quả khả quan. Nếu như lúc đó ông ta vẫn chiếm cứ và không buông tha GG, như vậy cô không còn bất cứ biện pháp nào nữa. Cho nên ở trên đường trở về cuối cùng Seol không cách nào chịu đựng được nữa. Trước đây khi dạ dày nhức nhối đến mức nào cô đều có thể
chịu đựng được cố gắng về đến nhà, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể chịu đựng nổi, cô không dừng lại bên đường nôn thốc nôn tháo đã là cực hạn rồi.
Một khắc kia trong lòng Seola chỉ còn lại sự yếu đuối cùng bất lực, cô gọi điện cho Bona chỉ là muốn nghe giọng cô ấy một chút, cô không muốn nói chuyện vì sợ cô ấy nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình. Nhưng bây giờ, Seola cảm giác được trong ngực là cảm giác ấm áp vô cùng, cô không có cách nào kiềm chế được, nhưng vừa rồi đau đớn có chút giảm bớt nhưng bây giờ còn cảm giác đau đớn hơn nữa, đau kịch liệt. Cô tự tay cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bona ấn chặt bụng xuống, cúi người dựa vào vai cô ấy, giọng nói vô cùng nhỏ nói với cô ấy: " Bbo, Seol đau quá."
Từ khi Seola hiểu chuyện, cô không kêu đau đớn với bất kỳ ai, duy nhất chỉ có hai lần trước mặt Bona. Lần đầu tiên là dạ dày cô xuất huyết vào đêm đó, lần thứ hai chính là tối nay. Cô nghĩ cứ coi như là cô đang cực say, tự cho phép mình mềm yếu một lần.
Bona nghe được giọng nói rên rỉ của Seola thì tim cô như bị bàn tay ai đó bóp chặt lại. Cô cắn chặt môi rồi trước mắt là một mảng mơ hồ, một chữ cũng không thốt ra được. Cô tựa vào trong ngực Seola, hai tay ôm chặt lấy eo cô ấy giúp cô ấy chống đỡ. Lần đầu tiên Seola kêu đau với cô là khi cô chẳng qua xem cô ấy là một người qua đường, thậm chí sau đó không còn bất kỳ ấn tượng nào khác. Nhưng lần này, cô cảm giác được đau đớn trong lòng hiện giờ không ngôn từ nào diễn tả được.
Nửa giờ sau, Seola dần dần khôi phục lại, cô nhích người ra một chút rồi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến hai mắt sưng húp, đôi môi mỏng tái nhợt cong lên, nhéo nhéo mũi Bona vô lực nói: "Dọa đến em rồi?"
Bona ngẩng đầu, cảm giác được bụng Seola ấm hơn nhiều thì cầm lấy tay cô ấy áp vào mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: " Seol khá hơn chút nào chưa?"
Seola gật đầu, ôm chặt lấy người Bona, cằm đặt lên đỉnh đầu cô ấy, ôn nhu ngửi lấy mùi hương thơm mát quen thuộc. Mùi hương có thể làm cô thấy hạnh phúc. Seola mím môi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: May còn có em!

LONGFIC  Seol Yêu Em! Kim Bona [Seolbbo]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ