Ngày 30 tháng 10 năm 2021, T1 thất bại trước DK tại trận bán kết CKTG, khi họ chỉ còn cách chiến thắng một bước chân. Chỉ tiếc là, họ lại bước hụt mất rồi...
Hyeonjoon nằm dài trên chiếc giường đơn lạnh lẽo trong phòng khách sạn, hai tay kê sau gáy, ngơ ngẩn ngước mắt nhìn lên trần nhà. Trên đường từ nhà thi đấu trở về khách sạn, Sanghyeok đã không ngừng an ủi và động viên mọi người, rằng tất cả đã cố gắng hết sức, đi được đến đây là tuyệt vời lắm rồi, anh nói "mấy đứa giỏi lắm", anh nói "năm sau chúng ta làm lại", anh nói "các em vẫn còn rất nhiều cơ hội, đừng vì một trận thua mà thất vọng hay chán chường rồi lại đánh mất đi sự tự tin vốn có", anh nói nhiều lắm, nhưng lại chưa từng nói "anh ổn". Và Hyeonjoon biết anh không ổn.
Cậu biết cái cách Sanghyeok luôn nỗ lực vì một chiến thắng cuối cùng, cậu biết ánh mắt khát khao cháy bỏng chưa bao giờ nguội lạnh khi anh nhìn chiếc cúp bạc ngạo nghễ nằm im lìm nơi bệ đá trắng sứ, cậu biết đôi mắt thẫn thờ đầy bất lực khi anh nhìn nhà chính nổ tung, biết cả khoé mắt đỏ hoe và giọt lệ chực trào nhưng đã bị anh dằn lòng nuốt xuống. Hyeonjoon thường hay nghe fan của anh bảo rằng Faker có một đôi mắt đầy cảm xúc mà không một diễn viên tài năng nào có thể diễn lại được, bởi đôi mắt đó chứa đựng cả một thời tuổi thơ thiếu thốn tình thương, cả một thời thanh xuân bồng bột đầy rẫy những vết xước, và cả những tháng ngày ép mình phải trưởng thành giữa đấu trường khốc liệt, đó không chỉ đơn giản là sự đồng cảm, đó là tất cả những nỗi đau mà "Quỷ Vương bất tử" đã và vẫn đang phải trải qua.
Hyeonjoon chợt nhớ đến một ánh mắt mà cậu đã từng thấy cách đây 4 năm, cũng chính đôi mắt đó đã dẫn lối cho những bước chân của cậu đi lên con đường này. Hyeonjoon thở dài, bởi cậu cũng đồng thời nhận ra một sự thật rằng, cậu, vẫn chẳng thể làm gì cho anh cả.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ, Hyeonjoon vội bật dậy chạy ra mở cửa, và thấy Sanghyeok đang đứng đó.
"Anh vào được không?"
Cậu không nói gì, chỉ đứng gọn sang một bên nhường lối thay cho câu trả lời.
Hyeonjoon vốn tưởng rằng anh sang tìm cậu để trình diễn tiếp ca khúc "đừng nghĩ nhiều nữa, em đã làm rất tốt" mà anh đã ca suốt cả tối, cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đáp trả lại anh một câu "đủ rồi đừng nói nữa, anh thực sự không ổn, không ổn một chút nào" đầy đanh thép, nhưng không.
Sanghyeok sau khi bước vào phòng thì lăn luôn lên giường, ôm chăn vùi mặt vào gối, sau đó dường như chợt nhớ ra đây là phòng cậu còn anh chỉ là khách thì lại ngơ ngác ngóc đầu dậy, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo cậu qua đây ngồi.
"Anh tìm em có việc gì sao?"
"Không có việc gì thì không được tìm em hả?"
"Không không ý em là..."
Hyeonjoon nghe anh hỏi vậy thì giật mình cái thót, luống cuống tìm lời giải thích, nhưng lắp bắp một hồi lại chẳng biết nói sao. Sanghyeok phì cười, trêu cậu nhóc này vui thật đấy.
"Đùa em thôi, anh muốn hỏi em ngày mai có đi bơi với anh không?"
"Dạ? Đi bơi ấy ạ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Onker fanfic] Trái tim nơi ngực phải
FanficAuthor: Lulu Pairing: Moon Hyeonjoon x Lee Sanghyeok A/N: Đào hố chưa biết bao giờ lấp :"> ---------------- Book cover by Lulu.