Tình ta gắn kết bằng những cánh hoa.

270 18 2
                                    

Warning: ooc nha mn ơi, vui vẻ thôi đừng trách tôi. Đây cũng là chiếc plot tôi tâm đắc lắm á nhưng tại văn tôi lủng củng nên có thể không hay lắm mong anh em thông cảm...


Tôi: Phuwin

Anh: Pond




Tôi có một bí mật mà có lẽ suốt cuộc đời này vĩnh viễn cũng không nên tiết lộ. Bí mật của tôi là một tình yêu thầm lặng nơi con tim đầy rẫy nỗi đau. Đơn phương và đau khổ, nhưng tôi chấp nhận, chỉ vì giới tính là ranh giới cản trở tình yêu này. Sẽ ra sao nếu tôi nói ra hết những nỗi lòng, những tâm sự tôi chất chứa bao lâu nay, và sẽ ra sao nếu tôi nói hết những uất ức về tình yêu của tôi. Tôi biết trước sự thật là như nào, tôi chấp nhận đơn phương vì vốn dĩ tôi không đủ can đảm gánh vác kết quả cuối cùng khi tỏ bày cùng anh. Việc sống ở thế giới đầy khắc nghiệt này khiến tôi hiểu ra, đôi khi im lặng mới là phương thức tốt nhất vì một khi nói ra, tôi sẽ chết, chết chìm trong nhục vọng, chìm trong những lời dè biểu của thế gian, nó khắc nghiệt và đầy khó chịu, vai tôi vốn nhỏ nên chỉ việc yêu đơn phương anh từng ấy năm đã là quá đỗi nặng nề đối với đôi vai trĩu nặng của tôi. Cũng có những lúc tôi bị tình cảm của mình bức đến đau khổ mà muốn nói ra cho nhẹ lòng nhưng tôi lại không dám nghĩ đến kết quả, sự thật rất đau lòng vậy thì tôi xin sống trong ảo tưởng của đời mình vậy.

Tôi và anh bên nhau từ năm tôi 15, khi ấy anh 16. Chúng tôi quen nhau ở câu lạc bộ trường, khi đó tôi ít nói và hướng nội, còn anh thì khác, anh khá hoạt ngôn và cũng chính anh là người bắt chuyện cùng tôi. Sau 3 năm đồng hành cùng nhau ở cấp ba thì anh rời quê lên thành phố học để lại mình tôi nhưng tôi và anh vẫn giữ liên lạc cùng nhau. Một năm sau, tôi cũng lên học cùng một thành phố với anh nhưng giờ đây ánh mắt anh nhìn tôi đã hơi khác., tôi cố làm lơ và vẫn vui vẻ cùng anh. Tôi học cùng thành phố với anh nhưng hai chúng tôi học khác trường, trường chúng tôi cách nhau tầm 15km nhưng mỗi cuối tuần anh đều sẽ chạy qua thăm tôi, cùng tôi ăn tối hay ra ngoài chơi. Dần dần từ những buổi hẹn cuối tuần trở thành hai tuần một lần và sau này là hai tháng một lần, tôi cũng không để ý và cũng không bận tâm lắm vì tôi bận rộn việc học cũng như làm thêm, chỉ là vào những ngày cuối tuần rảnh rỗi khi phải ngồi ăn một mình nơi đông đúc như thành phố chúng tôi đang sống, tôi mới chậm chạp nhận ra đã lâu rồi mới gặp anh. Dường như lúc đó tôi cũng chầm chậm nhận ra một điều khác lạ giữa những nhịp sống vội vàng của thành phố, một điều tôi từng coi đó là thân quen thì giờ đây nó đã thay đổi, người tưởng thân nay lại chính là người tôi thích, điều thân quen lại hóa lạ thường. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra, thích một người là sự hưng phấn cũng như kiềm chế nhường nào. Lần đầu thích anh nên vì e ngại mà không dám nói ra.

Năm ba đại học, anh có dẫn tôi đến gặp một cô gái, cô ấy là người yêu anh. Tôi như chết lặng ở khoảnh khắc đó. Anh nói anh yêu cô gái đó, cô ấy là mối tình đầu của anh. Khi nghe anh nói như vậy, mắt tôi bắt đầu phím hồng trực trào rơi lệ, còn cô gái ấy thì má phớt lên ánh hồng môi cô cười đến động lòng người. Thật tiếc làm sao tôi lại chẳng thể ghét cô gái ấy, cô gái xen ngang vào giữa tôi và anh. Đơn giản là tôi không có tư cách, dù tôi có đánh đổi bao nhiêu năm đi chăng nữa vẫn là không có tư cách, và làm sao tôi có thể ghét một thiên thần như cô ấy, một người luôn cười và tỏa sáng. Nếu có ghét thì chỉ nên ghét phận đời này bạc bẽo, họ ban cho tôi hình hài và vóc dáng tôi không thích, họ ban cho tôi người tôi yêu nhưng lại là có duyên không có nợ. Tuy không phải là ngọn cỏ nhưng làm sao tôi lại có thể với được mây khi chỉ biết ngắm nhìn nó.

Oneshot thì ngắn, chuyện tình ta thì dài.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ